CHƯƠNG 233
Sau đó, quay người lại, lạnh lùng và mang theo sự tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi, tiện tay lấy tờ báo ném vào mặt cô, Tô Tình nói: “Giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào?”
Cô ngược lại không đoán sai, quả nhiên là vì chuyện này, hờ hững nói: “Chúng con là bạn bè, lần đó con uống say, cậu ấy chăm sóc con một đêm.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Tình đều là sự khinh thường, nhả ra hai từ: “Ai tin?”
“Con tin!” Thẩm Trạch Hy ngồi trên sô pha đã đứng dậy, mở miệng.
“Ở đây có phần con nói chuyện sao, yên lặng ở đó đi.” Tô Tình trách cứ nhìn Thẩm Trạch Hy, sau đó quay sang Diệp Giai Nhi: “Nếu đã dùng đứa trẻ bám được vào Hoài Dương, gả vào nhà họ Thẩm, vậy thì có thể an phận một chút không? Cô không chịu được cô đơn như vậy sao?”
Sắc mặt của Diệp Giai Nhi rất thâm trầm, còn chưa lên tiếng, Thẩm Trạch Hy đã tức giận mở miệng: “Đủ rồi!”
“Đủ cái gì? Trạch Hy con có đọc bài báo đó không, nó cắm sừng anh của con như nào, rồi làm mất thể diện của nhà họ Thẩm chúng ta như nào?” Lời của Tô Tình rất là khó nghe.
Thẩm Trạch Hy thật sự không nghe nổi nữa, mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Chị ấy không phải là người như vậy, con tin chị ấy, tin tức này chắc chắn là nhà báo viết linh tinh!”
“Con tin nó? Nhưng mẹ không tin nó, đã xảy ra chuyện như vậy, nó còn không biết thu liễm lại, con biết mẹ vừa nãy khi mẹ đến trường, nhìn thấy cái gì không?”
Lời nói của Tô Tình hơi khựng lại, mới nói: “Nó vậy mà còn ngồi chung với người đàn ông trên bài báo, hai người nói nói cười cười ăn cơm, có người phụ nữ nào có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Như này phải có da mặt dày cỡ nào mới có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ? Nếu ở thời cổ đại, con biết cái chờ đợi nó là cái gì không?”
“Đủ rồi! Con không muốn nghe thấy bất kỳ một câu mắng chửi chị ấy từ miệng của mẹ nữa, mẹ tốt nhất dừng lại đi, nếu không, con sẽ lập tức dẫn chị ấy đi!” Thẩm Trạch Hy cuối cùng cũng nổi giận, hai tay buông thõng bên người từ từ siết chặt lại.
Nghe vậy, cơ thể của Tô Tình không ngừng run rẩy, ngón tay ấn mạnh vào vai của Thẩm Trạch Hy, mắng.
“Cái đồ vô ơn, con có phải là muốn chọc mẹ tức chết không! Nó rốt cuộc cho con uống thuốc gì mà hại con thành như này? Nó có cái gì tốt? Tuy nó quả thật là cô giáo và là chị dâu của con, nhưng hai người mới ở cùng nhau bao lâu, con là mẹ nuôi lớn, một mình mẹ nuôi lớn từ nhỏ, con sao có thể bảo vệ nó mà không bảo vệ mẹ chứ, con rốt cuộc bị người phụ nữ bụng đầy tâm kế này bỏ bùa hay là thích nó?”
Chỗ vai bị ấn có hơi đau, nhưng Thẩm Trạch Hy vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đó để mặc bà ta ấn, còn rất nghiêm túc kiên quyết nói: “Phải, con là thích chị ấy!”
Vừa dứt lời, cơ thể của Tô Tình càng run hơn, gần như không dám tin vào điều mình nghe được.
Thẩm Hải Băng cũng sững người, ánh mắt dùng trên người Thẩm Trạch Hy, cô ta cảm thấy mình có phải nghe nhầm rồi không, Trạch Hy cậu… cậu… vừa rồi mới cái gì?
“Con… con… con nói cái gì… nói lại lần nữa cho mẹ!” Tô Tình đầu óc choáng váng, hai tay chống ở chiếc sô pha đằng sau, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Hy.
Không hề do dự, càng không hề chùn bước, Thẩm Trạch Hy nói từng câu từng chữ: “Con là thích chị ấy!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng ‘chát’, Tô Tình tát mạnh một cái vào mặt cậu.
Bà ta dường như đã dùng hết sức, gương mặt đẹp trai của Thẩm Trạch Hy bị cái tát đó đánh lệch đi, thậm chí lập tức trở nên sưng đỏ, đủ thấy được, Tô Tình rốt cuộc đã dùng sức lớn cỡ nào.
Nhưng mắt của Thẩm Trạch Hy không hề dao động, tuy vẫn là thiếu niên, nhưng khí tức tỏa ra từ trên người lại không cho phép nghi ngờ và xem thường.
“Mẹ làm sao biết lúc đầu là chị dâu dùng tâm cơ mang thai con của anh chứ? Rõ ràng là anh lúc đầu uống say, đi nhầm phòng cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, nếu lúc đầu không phải vì chuyện đó, chị ấy nhất định sẽ không ở bên anh, mà bây giờ người ở bên cạnh chị ấy, sẽ là con!”