CHƯƠNG 1358
Lâm Nam Kiều cô ta đâu tới lượt người khác tới cười nhạo!
Tô Chính Kiêu vừa tức giận vừa ngang ngược, thỉnh thoảng sẽ nổi điên, cả người đều trong trạng thái cáu kỉnh.
Mấy ngày nay, Cố Nhược Thiện luôn không dám lại gần anh ta, sợ hôm nào đó tâm trạng anh ta không tốt, bản thân sẽ gây họa vào người, từ sau khi trở về từ quán bar, tính khí của anh ta càng lúc càng u ám.
Bạn bè nhiều năm, thậm chí có thể nói quan hệ giữa hai người thân thiết hơn bạn bè.
Hiện nay vì một người phụ nữ, anh vậy mà tuyệt giao với anh ta, cắt đứt quan hệ trước kia!
Anh ta cho rằng anh đang nói đùa, nói giỡn, cho nên anh ta yên lặng chờ, đến nay đã trôi qua không ít ngày, Hoắc Đình Phong một cuộc cũng không gọi tới.
Nhìn tình trạng này, câu nói tuyệt giao đó là lời thật lòng trong tim, không phải nói đùa.
Ha ha, trái tim của anh quả thật cũng đủ quyết tuyệt, một người phụ nữ nhỏ nhoi đã làm trái tim của anh rung động…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Chính Kiêu nghe máy, bên trong truyền tới giọng nói non nớt của bé trai: “Ba, ba khi nào trở về ạ?”
Lúc này, thần sắc của anh ta cuối cùng cũng dịu lại, không có sự u ám và lạnh lùng mọi khi: “Nhớ ba rồi sao?”
“Dạ!” Cậu bé gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Ba, hôm nay là sinh nhật của mẹ.”
Tô Chính Kiêu không có bất kỳ cảm xúc dao động gì cả, thậm chí giữa mi tâm hiện ra sự chán ghét, khi đối đãi với cậu bé lại rất dịu dàng: “Mẹ bảo con gọi sao?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ba, khi đón sinh nhật nên cả gia đình cùng đón.” Cậu bé nói như vậy.
“Ba rất bận, không có thời gian, đợi khi con đón sinh nhật, ba nhất định sẽ trở về, ngoan, nghe lời.” Vừa dứt lời, anh ta đã tắt máy.
Ánh đèn màu vàng chiếu xuống người phụ nữ bước ra, cô ta đi rất từ từ, một chân cao, một chân thấp, độ khập khiễng rất lớn.
“Mẹ, bánh kem.” Cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, lấy bánh kem ra, loại hoa quả, bên trên phủ một lớp kiwi và dâu tây, trông rất đẹp.
Người phụ nữ có hơi ngạc nhiên: “Đâu ra vậy?”
“Con có tiền mừng tuổi, bảo cô giáo dẫn con đến cửa hàng bánh mua.” Cậu bé bò lên bàn, cánh tay ngắn cầm cây nến, dáng vẻ nghiêm túc cắm những cây nến lên.
Người phụ nữ rất cảm động, đôi mắt phủ một tầng ánh sáng, đứng ở đó, nhìn chiếc bánh kem, ngây người.
Sinh nhật của cô ta, ngoài con trai của mình có thể nhớ, chúc mừng cho cô ta ra thì không còn bất kỳ ai quan tâm.
“Còn nữa, mẹ, ngày mai trường muốn họp phụ huynh.” Cậu bé mong chờ, hy vọng, cuộc họp phụ huynh của cậu bé luôn là chú trợ lý đi.
Các bạn học khác đều là ba hoặc mẹ, chỉ có cậu bé là chú trợ lý, cậu bé rất hy vọng có thể đi cùng với mẹ.
Cậu bé xoay người, nhìn người phụ nữ, kéo tay áo của cô ta, lắc nhẹ: “Mẹ, mẹ ngày mai nắm tay của con cùng nhau đi họp phụ huynh, có được không?”