Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 404

“Huyên Huyên, chào chú đi.” Diệp Giai Nhi thu hết tâm tư lại, nhìn cơ thể nhỏ bé trong lòng.

Nghe vậy, đôi mắt đã nửa nhắm nửa mở của Huyên Huyên nhanh chóng mở ra, cơ thể nhỏ bé nhoài ra phía trước, thơm mấy cái lên mặt của Thẩm Trạch Hy, giọng nói của cô bé mềm như bông: “Tạm biệt chú đẹp trai.”

Đợi đến khi Thẩm Trạch Hy lái xe biến mất khỏi tầm mắt thì Diệp Giai Nhi mới bế Huyên Huyên lên lầu.

Nghịch ngợm cả một ngày, lúc cô tắm rửa cho Huyên Huyên, con bé còn ngồi không vững, hết ngả sang bên nọ lại nghiêng sang bên kia như người say rượu.

Cô vừa đau lòng vừa buồn cười, Diệp Giai Nhi làm nhanh hơn, kỳ cọ thêm vài lần nữa cho con bé sạch sẽ rồi bế nó đặt lên giường.

“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc vang lên, truyền vào bên trong: “Giai Nhi, con ngủ chưa?”

Giọng nói truyền đến làm Huyên Huyên chau mày, thấy vậy Diệp Giai Nhi cúi xuống, vỗ khẽ vào lưng con bé, đợi đến khi con bé ngủ say rồi mới nhẹ nhàng đi ra.

Quách Mỹ Ngọc đã ngồi chờ trên sofa, Diệp Giai Nhi đi sang, ngồi xuống bên cạnh bà: “Mẹ, sao vậy?”

“Mẹ nghe chị dâu con nói, hôm nay nó xem tin tức thấy bảo người đàn ông kia về rồi, có phải như vậy không?”

Người đàn ông kia là ai rõ ràng trong lòng Diệp Giai Nhi biết rõ. Hơn nữa, chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, cô gật đầu.

“Trước đây khi con về Tân Hải đều không vội vàng hấp tấp như lần này, có phải vì cậu ta quay về nên con mới vội vàng muốn về Tân Hải không?”

Diệp Giai Nhi từ trước đến nay luôn nói thật lòng với Quách Mỹ Ngọc, lần này cô cũng có gì nói đó: “Vâng.”

“Hai đứa đã ly hôn 4 năm rồi, vì sao con cứ phải trốn tránh nó như vậy?” Lúc đầu Quách Mỹ Ngọc còn không hiểu lắm nhưng về sau hình như nghĩ đến chuyện gì đó, bà lập tức nói trúng: “Có phải là vì Huyên Huyên không?”

“Vâng.” Diệp Giai Nhi gật đầu, cô cầm cốc nước ấm, uống từng ngụm từng ngụm một.

Quả nhiên là như vậy.

Quách Mỹ Ngọc giơ tay, khẽ cốc một cái lên trán cô, hận không thể luyện sắt thành thép.

“Con nghĩ cái gì vậy? Nếu như là vì Huyên Huyên thì càng không cần, lúc đầu bởi vì con muốn có được đứa bé này nên mới kết hôn với cậu ta, đây cũng là điều kiện mà cậu ta đã đồng ý với con. Bây giờ con và cậu ta ly hôn, Huyên Huyên thuộc về con là chuyện đương nhiên rồi.”

Con gái bà bình thường thông minh là vậy, làm sao cứ động đến chuyện của mình là lại hồ đồ thế này?

Cô đặt tay lên giữa hai lông mày xoa khẽ rồi chậm rãi nói: “Mẹ, nếu chuyện này thật sự đơn giản như vậy thì đã tốt.”

“Vậy con nói cho mẹ biết, nó làm sao mà lại không đơn giản?”

“Đúng như những gì mẹ nói, lúc đầu con kết hôn với anh ta đúng là vì đứa bé, là hợp đồng hôn nhân. Nhưng mẹ phải hiểu một chuyện là thứ được gọi là hợp đồng hôn nhân kia lúc đầu chỉ được thỏa thuận bằng miệng, không được ghi âm, cũng không có văn bản thoả thuận, càng không có người làm chứng, việc kết hôn làm đúng theo thủ tục thông thường. Nếu anh ta muốn cướp lại đứa bé, đến lúc đó lên toà con sẽ không có một chút bằng chứng có lợi nào.”

Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc im lặng, những gì Diệp Giai Nhi nói đúng là có lý.

“Đúng rồi, lúc đầu khi bọn con ly hôn, chẳng lẽ trên đơn ly hôn không ghi rõ quyền nuôi dưỡng đứa trẻ thuộc về ai sao?”

“Thuộc về con.” Diệp Giai Nhi trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK