Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 424

Thấy anh nhìn qua, cô bé lại nhanh chóng nhắm mắt lại, nhìn thấy những động tác nhỏ kia, lông mày Thẩm Hoài Dương nhướng lên, khóe môi không khỏi cong lên nở nụ cười.

“Anh Thẩm, anh đi thay quần áo trước đi, để tôi chăm sóc cô chủ nhỏ.”

Sau khi xác nhận cô bé không bị bỏng, Thẩm Hoài Dương mới cầm khăn bông đứng dậy, thu lại nụ cười trên đôi môi mỏng, sau đó nói với thím Lý: “Nấu một nồi cháo khác đi.”

“Vâng, anh Thẩm.” Thím Lý trả lời, sau đó đi vào phòng bếp nấu cháo.

Mà, Thẩm Hoài Dương đi vào trong phòng tắm.

Đợi đến lúc anh từ phòng tắm đi ra, đã thay một độ đồ thể thao, đơn giản, lại thêm vài phần quyến rũ tùy ý.

Trong khoảng thời gian đó, thím Lý cũng đã nấu xong cháo, bưng qua: “Anh Thẩm, cháo đã nấu xong rồi, hay là để tôi đút cho cô chủ nhỏ.”

“Để tôi.” Anh nói, sau đó bế Huyên Huyên đặt lên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn: “Ăn cháo.”

Huyên Huyên vẫn không có ý định ăn cháo, nhưng, sau chuyện làm vỡ bát lúc nãy, tính tình của cô ngược lại đã thu lại rất nhiều, tính khí cũng không nóng như lúc nãy, nhưng vẫn chống cự: “Cháu không muốn ăn cháo! Cháu muốn mẹ!”

Thấy vậy, thím Lý có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Cô chủ nhỏ, mau ăn cháo đi, nếu không lát nữa sẽ bị đau bụng đó.”

“Không! Cháu không muốn ăn cháo! Cháu muốn mẹ! Cháu muốn mẹ!” Huyên Huyên không muốn ăn, Thẩm Hoài Dương đưa thìa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn lại.

“Cô chủ nhỏ, nếu như cháu còn không nghe lời, con sói xám lớn sẽ đến cắn cháu đó.” Thím Lý vừa dỗ vừa dọa, chỉ muốn để cô bé nhanh chóng ăn cháo.

Một người còn bé như vậy, cả ngày không ăn gì, sao có thể được chứ?

“Sẽ không cắn người, còn có chú cảnh sát, chú cảnh sát có súng, sẽ đuổi sói xám đi, còn có gấu Boonie và sói xám lớn.” Cô bé không quên phản bác, nói cũng có đầu có đuôi.

Đây căn bản chính là một tiểu quỷ, thông minh lanh lợi, thím Lý không còn cách nào khác, nói: “Anh Thẩm, anh dỗ dành cô chủ nhỏ đi, một ngày cô bé không ăn gì rồi, ít nhất cũng phải cho cô bé ăn một chút.”

Dỗ dành… Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương có chút cứng đờ, dỗ dành như thế nào?

Nói xong, sau đó, thím Lý đi đến phòng bếp thu dọn, cả ngày hôm nay nấu cơm cho cô chủ nhỏ, nhưng cô bé lại không ăn dù chỉ một miếng, những thứ còn lại đều phải bỏ đi.

Một lúc lâu sau, đột nhiên nghe thấy từ phòng khách truyền đến tiếng chó sủa, bà giật nảy mình, đặt bát đũa trong tay xuống, đi ra khỏi phòng bếp.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, thím Lý không khỏi cảm thấy chóng mặt, cậu Thẩm… đang làm gì vậy?

Một con chó ngao Tây Tạng đang ngồi sừng sững trong phòng khách, con chó cao bằng nửa thân người, hàm răng lộ ra, sủa ầm ĩ.

Cậu Thẩm đang ngồi trước bàn ăn, cô chủ nhỏ đang ngồi trên đùi cậu, khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy phần áo trước ngực của cậu Thẩm.

Sau đó cậu Thẩm lại đưa thìa sang, cô chủ nhỏ ngoan ngoãn mở miệng ra ăn hết miếng cháo, không phản kháng nữa.

Thím Lý càng đau đầu đầu hơn, bà muốn cậu Thẩm dỗ dành cô chủ nhỏ chứ không phải để cậu đến hù dọa con bé.

Cậu Thẩm không biết nói ngọt, nói những lời mà cô chủ nhỏ thích để dỗ dành mà lại lấy một con chó to như vậy ra, đến bà còn giật mình sợ hãi chứ đừng nói là cô chủ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK