CHƯƠNG 1333
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Lâm Nam Kiều mang theo vẻ dị thường, dù sao cô ta cũng không cần đứa trẻ trong bụng nữa, chết trong tay cô ta chi bằng chết trong tay người khác, để kéo thêm một con quỷ thế mạng, một thế thân, dù sao cô ta cũng không bị thiệt hại gì, Trần Bội Linh cũng nên nhận một chút giáo huấn, không thể để cô ta cứ mãi ngông cuồng như vậy.
Trần Bội Linh đi ở phía trước, cô ta đi ở phía sau, đi tới đầu cầu thang tầng hai.
Lúc đi tới đầu cầu thang, tự nhiên Lâm Nam Kiều đi nhanh hơn, một chân cố tình giẫm mạnh lên chân của Trần Bội Linh.
Trần Bội Linh kêu lên một tiếng, không hề khách sáo, đẩy mạnh Lâm Nam Kiều về phía trước.
Lâm Nam Kiều loạng choạng, cô ta không đứng vững, cứ thế ngã thẳng về phía trước, đúng lúc ngã xuống, cô ta còn không quên cố tình dùng chân móc vào mắt cá chân của Trần Bội Linh.
Trần Bội Linh cũng không hề đứng vững, một bên gót chân còn đang nhón lên, bị móc một cái như vậy, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước, vừa hay còn đập trúng người của Lâm Nam Kiều.
Cầu thang tầng hai rất dài, lại có hai khúc cua, hai người cứ thế lăn từ trên xuống dưới, bụng không ngừng đập vào bậc cầu thang cao dốc, đầu cũng không ngừng va đập, khuôn mặt vì bị đau cũng trở nên tái nhợt, cả hai không ai tốt được hơn ai chút nào.
Lâm Nam Kiều đụng phải góc nhọn bên phải, hai tay lập tức ôm lấy bụng, đau đớn ập đến, ruột gan như xoắn vào nhau, giữa hai chân đã nhớp nháp. Cô ta biết rõ mình không giữ được con rồi…
“Đau… đau quá … mẹ ơi… đau quá…”
Trần Bội Linh ngã sấp xuống, bụng không ngừng va chạm với bậc thang, sắc mặt trắng bệch, không ngừng hét lớn, kèm theo tiếng thở dốc nghe vô cùng khó chịu.
Che đi phần bụng gần như mất cảm giác, Lâm Nam Kiều dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Trần Bội Linh đang cuộn mình vì đau, cô ta ngạc nhiên phát hiện giữa hai chân cô ta cũng chảy máu …
Lâm Nam Kiều trợn to mắt.
Chẳng lẽ … Chẳng lẽ Trần Bội Linh cũng đang mang thai?
Thế nhưng cô ta không thể nghĩ được quá nhiều, một cơn đau nhói nữa lại ập đến, cô ta không thể chịu đựng nổi, mắt cô ta tối sầm lại và ngất đi.
Trần Bội Linh vẫn nằm trên đất giãy giụa không ngừng, hết cơn đau này đến cơn đau khác khiến cô ta không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán còn có những hạt mồ lấm tấm, đau đớn vô cùng.
Những gì Cát Mỹ Ngọc nhìn thấy khi bà được người hầu gọi tới chính là cảnh tượng trước mặt, thân dưới Lâm Nam Kiều toàn là máu, giữa hai chân Bội Linh cũng toàn là máu…
Bà có hơi choáng váng, vội gọi cho bệnh viện, cho xe cấp cứu và bác sĩ cùng tới.
Sau đó, bà lại gọi điện cho Trần Vu Nhất, bảo anh về một chuyến, trong nhà xảy ra chuyện.
Khi Trần Vu Nhất đến, cả hai người đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Vẻ mặt anh rất nặng nề, anh gọi cho viện trưởng để cho một y tá từ phòng cấp cứu ra ngoài, anh có chuyện muốn nói.
Viện trưởng đồng ý, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đeo khẩu trang bước ra.
Trần Vu Nhất đưa cô ấy vào một góc, khuôn mặt âm trầm, không ngừng thấp giọng nói gì đó.