CHƯƠNG 308
“Trở về từ bệnh viện lúc nào vậy?”
“Lúc trưa nay.”
Cúp điện thoại, cô tiếp tục dùng bữa tối, Quách Mỹ Ngọc cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện: “Bà thông gia bị bệnh gì vậy?”
“Không có bệnh gì đâu, đã khỏe rồi.” Diệp Giai Nhi đáp qua loa.
“Vậy là tốt rồi, nếu không thì một lát nữa mẹ mua vài món đồ đến thăm bà ấy với con nhé?” Không biết thì cũng thôi đi, nếu như biết rồi mà không đến đó thì có vẻ như không hiểu lễ nghi cho lắm.
“Không cần phải đi đâu, bà ấy không có việc gì, không phải là còn muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ đó à?”
Diệp Giai Nhi nói, thật ra thì trong lòng cô không muốn để Quách Mỹ Ngọc đến đó.
Trong lòng cô biết rõ Tô Tình là người có tính tình như thế nào, nếu như đi đến đó, cuối cùng chắc chắn kết quả chẳng tốt là bao.
“Cái đứa nhỏ này.” Quách Mỹ Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Có phải là con ngại mẹ đến đó sẽ làm con mất mặt không hả?”
“Làm gì có chuyện đó, vóc dáng của bà Quách đây xinh đẹp như thế, mẹ hoàn toàn có thể đi thi hoa hậu, sao lại mất mặt được chứ?” Cười híp mắt, khóe miệng của Diệp Giai Nhi còn có mấy phần không đứng đắn.
Thấy vậy, tay Quách Mỹ Ngọc nâng lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Cái đứa nhỏ này càng ngày càng biết ba hoa chích chòe rồi, nói chuyện lại càng không đứng đắn.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cười cười, không nói lời nào mà ăn cháo.
“Không phải là mẹ chồng con vẫn đang chờ con mua cháo gạo mang về hả? Đừng có ăn nữa, con đi nhanh lên đi.” Quách Mỹ Ngọc nói.
Diệp Giai Nhi thì không nhanh không chậm: “Nếu như gọi không được con trở về thì bà ấy đương nhiên sẽ có biện pháp khác, với lại nhà họ Thẩm có nhiều đầu bếp như thế, chẳng lẽ là không nấu nổi một bát cháo gạo hả?”
“Bụp!” Một bàn tay rơi thẳng trên lưng Diệp Giai Nhi, Quách Mỹ Ngọc thuận tay cầm bát đũa ở trước mặt cô đi: “Càng ngày càng không hư rồi, con đi nhanh đi.”
“Bây giờ con có chút hoài nghi con có phải là con gái ruột của mẹ không, ra tay không nương tay gì hết.”
Ánh mắt Quách Mỹ Ngọc khẽ nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô: “Còn không đi nhanh đi.”
“Đi đi đi, không phải là con vẫn đang đi về phía trước đó à?” Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đáp lời lại rồi rời đi.
Gọi xe đi đến phố đi bộ trước, vừa nhìn là đã thấy cửa hàng bán cháo gạo, chỉ là không nghĩ tới trước cửa hàng lại có rất nhiều người đang xếp hàng.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng này tốt như vậy hả?
Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi cũng chỉ đành đứng ở cuối hàng bắt đầu xếp hàng.
Đợi gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đến lượt cô, sợ là cháo sẽ nguội mất, cho nên cô nhờ nhân viên phục vụ bỏ vào trong bình giữ nhiệt.
“Không dừng lại một khắc nào, cô lập tức ngồi lên xe về nhà họ Thẩm.
Ở trong nhà.
Tô Tình đang nằm trên giường, bà Triệu vẫn còn chưa về nhà, còn đang uống cà phê.
Bước vào nhà, đầu tiên là Diệp Giai Nhi lễ phép mà xa lạ gọi một tiếng mẹ, sau đó lại nhìn bà Triệu chào hỏi: “Chào dì.”
Bà Triệu mỉm cười gật đầu, so sánh với bộ dạng lúc nãy quả thật giống như là hai người khác nhau, Diệp Giai Nhi đặt cháo trong bình giữ nhiệt lên trên bàn, mở miệng nói: “Mẹ, cháo gạo mà mẹ muốn đây.”