CHƯƠNG 213
Giọng nói lạnh lẽo băng giá thốt ra từ đôi môi mỏng như muốn đông lạnh người khác, Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nhìn cô ta.
Sau đó, anh xoay người, trực tiếp đi ra bên ngoài.
Quyền gọi tôi đến thì đến bảo tôi đi thì đi, cô cho rằng cô còn có được mấy lần?
Những lời này thực sự khiến Thẩm Hải Băng hoảng hốt, bước về phía trước, hai tay ôm chặt eo anh từ bên hông, rất chặt.
Khoảng thời gian anh và Diệp Giai Nhi chung đụng với nhau, cô ta đều nhìn thấy rõ.
Chính vì thế nên cô ta mới bối rối, sợ anh và Diệp Giai Nhi thật sự nảy sinh tình cảm, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Cơ thể đột nhiên bị ôm lấy từ đằng sau, Thẩm Hoài Dương dừng bước, giọng nói lạnh nhạt, nhưng nghe kỹ thì lại lộ ra vẻ đen tối sâu thẳm: “Thẩm Hải Băng, bây giờ cô lấy tình cảm và tâm trạng nào để ôm tôi, hửm?”
“Tôi không biết, ngay cả chính tôi cũng không biết, tôi muốn được ở bên cậu, nhưng mà, tôi lại có nỗi khổ bất đắc dĩ!”
Sự yếu ớt của Thẩm Hải Băng cuối cùng cũng bộc lộ ra, vừa thống khổ vừa rối rắm lắc đầu.
Thẩm Hoài Dương xoay người, đẩy người cô ta ra, nắm chặt bờ vai cô ta, hai người đối diện nhau, giọng nói hơi mềm mại: “Nỗi khổ gì? Nói đi, có tôi ở đây.”
Có tôi ở đây… Câu nói vô cùng đơn giản, lại bao hàm sự hứa hẹn.
Ánh mắt của anh vô cùng sâu thẳm, đen nhánh thâm trầm, cứ như thể đủ để gánh vác tất cả mọi thứ, chỉ cần có anh ở đây thì không cần phải lo âu!
Cô ta bị đôi mắt này của anh hút vào, sau đó không thể tự kiềm chế nữa!
Muốn liều lĩnh nói hết mọi thứ trong lòng, nhưng lại cố kỵ hậu quả sẽ xảy ra. Cô ta do dự, bàng hoàng ngập ngừng.
Vừa muốn lao đầu vào lửa như thiêu thân, lại không thể không cố kỵ đằng sau, hai loại cảm xúc vừa mâu thuẫn vừa kịch liệt đấu tranh trong lòng cô ta, rõ ràng muốn ép cô ta nổi điên.
“Tôi không thể nói được, nhưng tôi thực sự có nỗi khổ riêng.”
Thẩm Hải Băng liên tục lắc đầu. Cô ta không thể tiếp tục nhìn vào mắt anh, sợ mình sẽ không thể nhịn được nữa: “Nhưng, tôi biết tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều.”
Cô ta không thể kìm nén tình yêu này nữa, không thể nhịn thêm phút giây nào nữa, cô ta muốn nói ra!
Khi đang định lên tiếng thì Thẩm Hoài Dương chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ truyền tới từ ngoài cửa, nhưng vẫn không thể tránh thoát tai anh, đôi mắt thâm thúy lập tức nheo lại một cách nguy hiểm: “Đi ra đây!”
Nghe vậy, cả người Thẩm Hải Băng khẽ run rẩy. Cô ta không thể tưởng tượng được nếu người đứng ngoài cửa là Tô Tình… Nhận ra nỗi sợ hãi của cô ta, Thẩm Hoài Dương vươn tay ôm chầm lấy bờ vai cô ta, ôm cô ta vào lòng, âm thầm làm chỗ dựa cho cô ta.
Có điều người đẩy cửa ra không phải là Tô Tình, mà là Diệp Giai Nhi.
Cơ thể và cảm xúc căng thẳng của Thẩm Hải Băng lập tức thả lỏng, tựa vào lòng Thẩm Hoài Dương khẽ thở dốc.
Khi vừa nhìn thấy Diệp Giai Nhi, con ngươi của Thẩm Hoài Dương càng híp lại, gương mặt trầm tư như lốc xoáy sâu thẳm, không hiểu được, không thấy rõ.
Nhưng bàn tay ôm Thẩm Hải Băng bỗng nhiêu dùng sức ôm thật chặt, cứ như thể muốn bóp nát cô ta. Chỉ chớp mắt, cảm xúc của anh trở nên dao động dữ dội.
Bờ vai Thẩm Hải Băng bị bóp đau đớn, nhưng cô ta vẫn cắn răng không dám phát ra một tiếng động.
Cảnh tượng lúc này không phù hợp để phát ra tiếng động.