Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1350

Anh đối với người khác không hà khắc, nhưng tội cô ta phạm quá nặng, không thể cứu vãn!

Lâm Nam Kiều nghe thấy lời này chỉ muốn mặc sức cười to, khi đàn ông bạc tình, quả nhiên rất tàn nhẫn.

Đi không được bao xa, bước chân của Trần Vu Nhất bỗng dừng lại, ngây ra tại chỗ, Lâm Nam Kiều thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua.

Là Thân Nhã và Hoắc Đình Phong, vẻ mặt của hai người đều mang ý cười nhàn nhạt, nhìn trông tâm trạng rất vui, dáng vẻ này rõ ràng là đi đăng ký kết hôn.

Đây có tính là oan gia ngõ hẹp không? Ở nơi như này cũng có thể gặp nhau?

Có điều, người ta là đến đăng ký kết hôn, cô ta lại tới đăng ký ly hôn, sự đời thay đổi vô thường, quả thật là nực cười mỉa mai.

Ánh mắt của Thân Nhã đương nhiên quét tới hai người, nhưng coi như không nhìn thấy.

Quan hệ của cô và Trần Vu Nhất sớm đã cắt đứt, lúc đầu căm ghét nhiều như vậy, đã không cần thiết chào hỏi nữa.

Tâm trạng của Hoắc Đình Phong rất tốt, bốn chữ này hiện lên trên sắc mặt của anh, còn khẽ mỉm cười vui vẻ với ai đó.

Trước kia chưa từng trải nghiệm loại đau đớn này, đau tới xé ruột xé gan, giống như xương sườn trong cơ thể bị người ta rút mất mấy cái, Trần Vu Nhất nhìn chằm chằm hai người, khi Thân Nhã đi lướt qua người, bàn tay buông thõng bên người hơi run rẩy, muốn nắm lấy tay của cô.

Nhưng anh ta có tư cách gì, thân phận gì mà nắm tay của cô?

Hiện nay, đã không tìm được lý do, cũng không có cái cớ nữa rồi.

Cuối cùng, không có chào hỏi, cô ân ái, tình ý mặn nồng, anh ta đau khổ đứng ở đó không nhúc nhích, vô cùng tương phản.

Cô chắc chắn là đến đăng ký, Trần Vu Nhất sau khi nhận thức được, lồng ngực đau tới mức giống như búa tạ đập mạnh vào, lúc này anh ta không muốn đi nữa, chỉ muốn ngồi ở đây.

Lâm Nam Kiều ở đằng sau nói: “Số tốt đúng thật sướng, đã ly hôn, còn có thể tìm được một người tốt hơn, nhìn dáng vẻ đó! Lại nhìn lại anh, cũng chỉ xứng nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó!”

“Cô im miệng cho tôi!” Trần Vu Nhất đột nhiên gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu.

Lâm Nam Kiều hiện nay không sợ anh ta nữa: “Hét tôi sao? Hét tôi cũng không thay đổi được sự thật cô ta sắp gả cho người khác.”

Trần Vu Nhất không chịu nổi kích thích như vậy, một tay bóp cổ của cô ta, nhìn cô ta giãy giụa, sắc mặt càng lúc càng tái xanh, hô hấp khó khăn, khóe miệng của anh ta lại nở nụ cười.

Lần này anh ta tự kiểm soát khống chế, khi Lâm Nam Kiều không hít thở được, sắp ngất đi, Trần Vu Nhất đã hất tay, ném cô ta ra đất.

Ngồi trên đất rất lâu, Lâm Nam Kiều mới từ từ hoàn hồn, nếu đã không sống tốt thì cùng nhau không sống tốt cả đi, tất cả xuống địa ngục đi!

Đến phòng, Lâm Nam Kiều lại nói không có mang chứng minh thư, chứng minh thư để ở nhà bạn rồi.

Trần Vu Nhất kêu cô ta gọi điện cho Hàn Thu Trúc, Lâm Nam Kiều nói, cô ta ra ngoài rồi, không có ở nhà, hôm nay chắc không ly hôn được, đổi sáng hôm khác đi.

Cô ta là cố ý, cố ý báo thù!

Trần Vu Nhất trực tiếp lục túi của cô ta cả ngày trời, bên trong quả nhiên rất trống, không có chứng minh thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK