CHƯƠNG 304
Đã thấy anh tức giận, chẳng lẽ không thể nói vài câu dễ nghe hả?
Lúc này, bụng lại truyền đến tiếng kêu, đúng là anh cảm thấy hơi đói bụng rồi, nhưng mà nếu như lúc này cứ thế mà đi ra ngoài thì chắc chắn không thể được.
Thế là anh ngồi yên ở đó, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Lại nhớ tới nụ cười nhạt lúc cô rời đi, lửa giận của Thẩm Hoài Dương càng cháy dữ dội, thân thể cao lớn đứng dậy từ chỗ ngồi, trực tiếp bước ra từ phòng anh, gián tiếp nhận thua.
Ở vấn đề chiến tranh lạnh, anh không thể phủ nhận mình căn bản không phải là đối thủ của cô…
Diệp Giai Nhi một mình ngồi bên cạnh bàn ăn dùng bữa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy đũa, dường như như là giận dỗi, gắp thức ăn cũng phát ra âm thanh.
Diệp Giai Nhi có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, cô đột nhiên nói: “Tôi đã từng nói với anh rồi.”
Động tác bỗng dừng lại, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người cô, đôi mắt nhíu chặt, bóng người phản chiếu ở trong đó: “Khi nào?”
“Ngày hôm sau lúc anh đến huyện Thiểm từ thành phố B.” Cô uống một ngụm nước ấm, tiếp tục thản nhiên nói: “Tôi có gọi điện thoại cho anh, lúc đang do dự chuẩn bị mở miệng thì anh nói sau này đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa, sau đó liền cúp máy…”
Biểu cảm hơi gượng gạo, đôi mắt của Thẩm Hoài Dương nheo lại, trong đầu anh xuất hiện hình tượng mình chính miệng nói câu nói đó một cách rõ ràng.
Tôi không có thời gian mà ở đây nghe cô do dự, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.
Đôi môi mỏng mím lại, nhớ đến lúc đó, trong giọng nói của mình còn mang theo mấy phần bực bội và không kiên nhẫn, cô cũng có lòng tự tôn của riêng mình, hiển nhiên là câu nói đó đã làm tổn thương tới cô, cho nên cô đã không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.
“Tại sao lại không trực tiếp đến ngân hàng lấy tiền?” Giọng nói của anh dịu xuống, trong lòng xuất hiện một cảm giác nói không nên lời, có hơi tức giận với bản thân mình, không nghĩ tới là vấn đề này xuất hiện từ chỗ này.
“Tôi không biết mật mã, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.” Giọng nói của cô thờ ơ giống như là đã quên mất chuyện kia từ lâu.
“Tôi xin lỗi.” Cổ họng nhấp nhô phun ra một câu: “Chuyện này là do tôi đã lơ là sơ suất.”
“Không sao…” Diệp Giai Nhi nhướng mày: “Nói tóm lại là cơn giận lần này của anh Thẩm đã tiêu tan rồi chứ, có phải là lần này nên đổi lại là tôi tức giận rồi không?”
Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt dịu dàng: “Mợ Thẩm tức giận đương nhiên là chuyện hợp lý rồi, tôi tùy ý để mợ Thẩm xử lý, cũng để mợ Thẩm nổi giận…”
“Vẫn là ăn cơm đi.” Lông mày hơi co rúm lại, nếu như anh là một con rối, cô còn có thể vui vẻ mà xử lý vài lần, nhưng mà anh là một người sống sờ sờ ra đó, đúng là không có hứng thú xử lý.
“Mật mã là 001225, anh trầm giọng nói một câu: “Nếu như sau này có cần tiền thì cứ tự mình đến ngân hàng lấy đi, không cần phải nói với tôi, yên tâm, cô không thể làm tôi phá sản được đâu.”
Vốn dĩ là Diệp Giai Nhi vẫn còn đang cười khẽ, nhưng mà sau khi cô đọc lại dãy số này một lần, bàn tay trở nên lạnh buốt.
001225, 1225, không phải là sinh nhật của Thẩm Hải Băng hả?