Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 505

Điền Quốc Gia đành phải thừa nhận, người đàn ông này sinh ra chính là lãnh đạo, bất kể trong hoàn cảnh nào, người khác cũng chỉ có thể đi theo bước chân anh, chính như lúc này, dù quần áo trên người anh còn ướt, thê thảm như vậy, lại không cách nào che lấp sự ưu nhã và tôn quý anh tản ra.

“Tôi định đưa cảnh sát Điền đến Mỹ trị liệu, ý của cảnh sát Điền thế nào?”

Điền Quốc Gia và cô tuyệt đối không thể lại ở chung như bây giờ nữa, anh hoàn toàn cảm thấy cần phải ngăn cản.

“Đây là chuyện của tôi, tự tôi sẽ quyết định, không phiền anh Thẩm lo lắng.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương như đuốc, giọng nói trầm trầm, ngón tay khẽ gõ ly nước, phát ra tiếng vang nhẹ tiết tấu quy luật: “Tôi luôn không thích nhiều chuyện, mà cảnh sát Điền lại cứu con gái tôi, về tình về lý, tôi cũng nên hết sức chữa trị chân của cảnh sát Điền, không phải sao?”

Điền Quốc Gia cười: “Tôi nhìn Huyên Huyên từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng tôi, nó sớm là con gái tôi rồi, tôi không cần bất kỳ ai chịu trách nhiệm vì tôi, còn nữa, Huyên Huyên hình như không thừa nhận anh Thẩm là ba, không phải sao?”

“Nói thì quả thực là vậy, lời của cảnh sát Điền, tôi thừa nhận…” Con ngươi đen của Thẩm Hoài Dương thầm cười: “Nhưng quan hệ máu mủ ở đây, có thừa nhận hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cảnh sát Điền không có lý do cự tuyệt đề nghị của tôi, mục đích cuối cùng của tôi là vì cứu chân của cảnh sát Điền, mà không phải hại cảnh sát Điền…”

“Chuyện của tôi tự tôi có tính toán, anh Thẩm không cần phí sức suy nghĩ, tôi cảm thấy Tân Hải và thành phố S cực kỳ thích hợp để chữa trị chân tôi, không có dự định đi Mỹ, cảm ơn.”

Chuyện của anh ta, không cần để một người ngoài đến tham dự, dù người đó là ba trên danh nghĩa của Huyên Huyên.

“Cảnh sát Điền đã không có dự định đi Mỹ, vậy thì bỏ đi, Nhã Cầm Viên tựa núi gần sông, hoàn cảnh xinh đẹp, cảnh sát Điền cảm thấy nơi đó thế nào?”

Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền tới, Diệp Giai Nhi đi vào, cô vốn muốn đến trường, lại cứ lo lắng mãi, bèn vòng ngược trở về, chỉ là không nghĩ tới, vừa đi vào đã nghe thấy những lời Thẩm Hoài Dương nói ra.

“Anh đang làm gì?” Cô nhìn Thẩm Hoài Dương, cau mày.

Thẩm Hoài Dương nhìn cô, nhướn nhướn hàng mày kiếm đen rậm bá khí, chậm rãi nói: “Đương nhiên là suy nghĩ cho chân của cảnh sát Điền, dù sao anh ấy cũng là vì cứu con gái tôi mới bị thương, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm phụ trách, cô Diệp yên tâm, tôi không phải dã thú, không ăn được cảnh sát Điền…”

Mặt cô lo lắng không hề che giấu, quả thực quá chói mắt!

“Anh Thẩm có ý tốt như vậy, cảnh sát Điền đương nhiên không thể không nhận, đi Mỹ và Nhã Cầm Viên thì không cần, chỉ cần anh Thẩm giúp cảnh sát Điền mời hai y tá là được.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn anh, nhàn nhạt nói.

Anh nhìn cô một cái, chân răng như có chút ngứa, chỉ muốn hung hăng cắn một cái lên cái cổ trắng nõn ưu mỹ của cô: “Hình như tôi không hỏi cô Diệp…”

“Đề nghị của Giai Nhi, tôi đồng ý.” Điền Quốc Gia tiếp lời.

Giai Nhi phải đi làm, còn phải chăm sóc Huyên Huyên, có y tá, cô có thể thoải mái hơn nhiều, không cần mệt mỏi như vậy.

Ha, hai người lại kẻ xướng người họa, chỉ là lời nói ra từ cái miệng nhỏ đỏ thắm đó quả thực khiến người ta muốn hôn chết cô.

Bàn tay to của Thẩm Hoài Dương nắm chặt ly, cười lạnh.

“Còn nữa, anh Thẩm có phải rời đi được rồi không? Nếu muốn gặp Huyên Huyên, khi nó được nghỉ, tôi sẽ đưa nó tới thành phố S, anh Thẩm yên tâm, về phía quyền nuôi dưỡng, tôi tuyệt đối nói được làm được.” Diệp Giai Nhi mở miệng, rất rõ ràng ra lệnh đuổi khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK