CHƯƠNG 1366
Trần Bội Linh đã ra chủ ý, lúc này lời của hai người cô ta sẽ không nghe, cô ta muốn đáp án thật nhất, Lâm Nam Kiều, cô ta không tin, Cố Thanh Thành, cô ta càng không tin!
Về đến nhà họ Trần, Trần Vu Nhất không có ở nhà, Cát Mỹ Ngọc cũng không có ở nhà, Trần Bội Linh ngồi phịch xuống sô pha, không định rời đi.
Cố Thanh Thành có hơi khẩn trương, anh ta khuyên nhủ Trần Bội Linh, còn nói lời hay ý đẹp, muốn đưa cô ta đi, nhưng Trần Bội Linh căn bản không quan tâm anh ta.
Hết cách, Cố Thanh Thành cũng chỉ đành ngồi ở sô pha đối diện, cũng chờ đợi cùng.
Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc là một trước một sau trở về, trong tay còn cầm tư liệu.
Mấy ngày nay Trần Vu Nhất luôn ở chung cư, không ra ngoài, mấy ngày ngắn ngủi, anh ta tiều tụy đi không ít, râu ria mọc lún phún nhếch nhác.
Cát Mỹ Ngọc thật sự không yên tâm nên đến chung cư, nhìn thấy bộ dạng đó của con trai mình thì vô cùng đau lòng, trực tiếp dẫn về.
“Đứa bé trong bụng Lâm Nam Kiều có phải là của anh ta không?” Trần Bội Linh nhìn Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc, đưa tay chỉ thẳng vào Cố Thanh Thành.
Cát Mỹ Ngọc hơi sững người, nhìn thấy gương mặt của cô ta trắng bệch không có chút huyết sắc, bà ta không mở miệng.
Trần Vũ Nhất lại mở miệng: “Là của anh ta.”
Cát Mỹ Ngọc kéo cánh tay của anh ta, nhưng bát nước hắt đi khó thể thu lại, lời nói ra giống như nước hắt đi vậy, cũng không thể thu hồi.
Cố Thanh Thành cũng không ngờ Trần Vu Nhất sẽ nói thật, anh ta sững người.
Trần Bội Linh lập tức có phản ứng, lồng ngực phập phồng dữ dội, đưa tay, tùy ý cầm một chiếc gạt tàn ở bên cạnh ném về phía Cố Thanh Thành.
Nhanh tay nhanh mắt, Cố Thanh Thành lập tức tránh được, cũng may nhanh một bước, nếu không đầu đã chảy đầy máu rồi.
“Trước đó giấu chị là vì sức khỏe của chị không tốt, nếu bây giờ đã khôi phục, vậy thì có quyền biết sự thật, còn nữa chị chuẩn bị ly hôn đi.” Trần Vu Nhất nói rất bình thản.
Trần Bội Linh còn chưa lên tiếng thì Cố Thanh Thành lập tức phản đối kịch liệt: “Tôi không đồng ý! Tôi sẽ không đồng ý!”
Cười lạnh, Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn anh ta:
“Anh cho rằng ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao? Người nhà họ Trần nói chuyện nhà, còn không tới lượt một người ngoài như anh chen mồm! Chỉ cần là phụ nữ thì đều có thể ngủ được, chị cảm thấy đàn ông như vậy đáng để chị tiếp tục chung sống nửa đời sau không?”
Cát Mỹ Ngọc cũng hiếm khi mở miệng: “Phải đó, con cũng nghĩ lại đi, nếu không thể sống tiếp thì ly hôn đi.”
Trần Bội Linh không nói chuyện, cô ta trầm mặc, tay phải cầm ly trà, mắt thấy sắp bị bóp vỡ, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ ném về phía người của Cố Thanh Thành.
“Tóm lại, sau này muốn sống cuộc sống như nào, do chị tự lựa chọn.”
Tối hôm đó sau khi trở về, Trần Bội Linh đã nói chuyện ly hôn, cô ta cảm thấy em trai của mình nói không sai, ngay cả Lâm Nam Kiều lúc đó cũng có thể ngủ được, anh ta còn có tác dụng gì chứ?
Cố Thanh Thành đương nhiên là không đồng ý, anh ta xin lỗi, dỗ dành rất nhiều, thiếu mỗi chịu đòn nhận tội thôi.