CHƯƠNG 232
Do dự một lúc, Điền Quốc Gia mới từ từ lấy ra một tờ báo ở bên cạnh, sau đó đưa cho Diệp Giai Nhi.
Có chút nghi hoặc, cô đưa tay ra nhận lấy, nhưng khi ánh mắt chạm phải tiêu đề màu đỏ kia, thì trực tiếp sững sờ, nhưng, qua một lúc, lại trở lại bình thường.
Điền Quốc Gia có chút áy náy vặn hai tay, có chút lo lắng nói: “Có phải tớ lại gây phiền phức cho cậu?”
Đặt tờ báo xuống bên cạnh, Diệp Giai Nhi khẽ cười, lắc đầu: “Không có, nhà báo hay thích bắt gió bắt bóng, thanh giả tự thanh, nhưng nói đến phiền phức, có phải tớ đã phá hỏng thanh danh của cảnh sát Điền?”
“Hả?” Điền Quốc Gia có chút không hiểu.
“Cảnh sát Điền chính trực, trầm ổn, trung thực lại lên tiêu đề như vậy với tớ, một người phụ nữ đã có chồng, có phải tớ đã làm hoen ố, phá hỏng hình tượng của cảnh sát Điền ở cục cảnh sát không? Cô cười, nói rất nghiêm túc.
Nhưng Điền Quốc Gia lại nói rất đanh thép: “Tớ biết cậu là người như thế nào, còn có lúc nãy không phải cậu cũng nói thanh giả tự thanh sao.”
Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào anh ta, tấm tắc khen ngợi: “Quả nhiên là cảnh sát Điền chính trực, giọng điệu nói ra rất khác biệt, rất khí thế!”
Điều này không khỏi khiến mặt Điền Quốc Gia đỏ lên, cậu bé ngồi bên cạnh anh ta còn cố ý thêm dầu vào lửa: “Haha, chú Điền, sao mặt của chú lại đỏ vậy, giống như mông khỉ vậy!”
Nghe thấy vậy, mặt của Điền Quốc Gia càng đỏ hơn, đưa tay lên búng vào trán cậu bé: “Cần cháu nhiều lời à, mau ăn cơm đi.”
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi hì hì một tiếng, bật cười, có chút ngượng ngùng, Điền Quốc Gia cũng bật cười, bầu không khí giữa ba người rõ ràng rất hòa hợp.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe đen dừng lại, Tô Tình vừa từ trong xe bước ra, đã nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ của nhà hàng, bàn tay được sơn móng đỏ chót nắm chặt lấy chiếc túi, đi vào.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã đối diện với Tô Tình đang đi vào, kinh ngạc, nhíu mày lại, nhưng khi cơn tức giận từ trên người ba ta tỏa ra, trong lòng đã biết rõ là chuyện gì.
Đứng dậy, lên tiếng chào hỏi: “Mẹ ạ.”
Không nóng không lạnh trả lời, ánh mắt sắc bén của Tô Tình rơi trên người Điền Quốc Gia, nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu.
Điền Quốc Gia cũng vội vàng đứng dậy, lịch sự chào hỏi: “Chào dì.”
Nhưng Tô Tình lại không thèm quan tâm đến Điền Quốc Gia, trực tiếp nói với Diệp Giai Nhi: “Cùng mẹ về nhà một chuyến.”
“Vẫn chưa tan làm, buổi chiều con còn có tiết.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi vẫn rất bình tĩnh.
“Mẹ sẽ nói với hiệu trưởng, bây giờ về nhà.” Trong giọng nói của Tô Tình tràn đầy sự nghiêm khắc và mệnh lệnh.
Mặc dù nghe có chút khó chịu, nhưng Diệp Giai Nhi cũng không trả treo với bà ta, chào tạm biệt Điền Quốc Gia, sau khi thanh toán mới cùng với Tô Tình đi ra ngoài.
Sắc mặt của Tô Tình rất khó coi, Điền Quốc Gia cũng biết kia là mẹ chồng của cô, nên mới càng thêm lo lắng.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, trên đường đi, Tô Tình không nói gì, bà ta không nói, Diệp Giai Nhi cũng sẽ không nói.
Vì vậy bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Trở về nhà họ Thẩm đã là hơn một tiếng sau, Thẩm Hải Băng còn có Thẩm Trạch Hy đều ở phòng khách.
Vừa mới đi vào, Tô Tình đã giơ tay lên, ném chiếc túi xuống sofa.