CHƯƠNG 1236
Lúc rời đi, ông cụ Hoắc còn hẹn Thân Nhã thời gian đánh bóng bàn đợt sau, Thân Nhã mỉm cười, đồng ý.
Thực ra, cô và ông cụ đánh bóng bàn rất hợp, cô đang mang thai, không thể quá kịch liệt, ông cụ tuổi cao đương nhiên cũng không thể quá kịch liệt.
Trên đường về khách sạn, Hoắc Minh Tuấn gọi điện tới, nói đã tìm được đồ đánh mất rồi, mười phút sau, anh ta sẽ đưa tới khách sạn.
Thân Nhã muốn đặt vé máy bay, đã ở nước K mấy ngày rồi, cùng lắm chỉ có thể ở bảy ngày, còn nữa, ngày mai cô phải đi làm.
Sắc mặt Hoắc Đình Phong hơi thâm trầm, ôm cô, không chịu, dù muốn về, cũng phải ngày mai rồi về, đi máy bay đêm, anh không yên tâm.
Anh tạm thời vẫn chưa thể về cùng cô, chuyện bên này còn chưa giải quyết, anh phải ở thêm vài ngày.
Chuyện công ty phải giao phó, chuyện của Tô Hoài Giang cũng phải có kết quả chắc chắn, rồi anh lại về thành phố S, như vậy có thể ở bên cô càng lâu.
Anh đang chuẩn bị cho sau này của hai người, thật lâu sau này, không phải tạm thời, dục vọng muốn ổn định cực kỳ mãnh liệt.
Lúc này đây, trong lòng anh lại sinh ra sợ hãi và bất an nhàn nhạt.
Nếu không có cô, anh sợ rằng sau này cũng không thể gặp được người phụ nữ khiến mình động lòng như vậy nữa.
Anh đã tới tuổi này rồi, trải qua quá nhiều người và việc, cũng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, đã lạnh nhạt với rất nhiều thứ.
Tuy nhiên, cho tới khi gặp được cô, anh mới rõ ràng thanh tâm quả dục của mình căn bản không đáng nhắc tới trước mặt cô.
Anh không phải người nặng dục, lúc đối diện với cô, lại nặng đến mức ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kỳ quái.
Cô hiện tại mang thai, trong bụng có cục cưng của mình, anh chỉ có thể nhịn, đè nén kích động đang sôi sục.
Cảm giác nhẫn nhịn đó rất khó chịu, nhưng anh lại rất hưởng thụ, giày vò sao không phải một loại hưởng thụ chứ.
“Đừng khiến anh lo lắng, được không?” Hoắc Đình Phong áp vào trán cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, lộ ra thâm tình.
“Em sẽ không khiến anh lo lắng, em ngồi chuyến bay gần nhất quay về, sau đó sẽ kêu Tiểu Trương đợi em ở sân bay, em về tới nhà rồi, nhất định sẽ gọi ngay cho anh, anh xem em có thể khiến anh rất yên tâm, được không?” Tay Thân Nhã vuốt ve khuôn mặt anh, lời nói tha thiết. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thật không muốn ở lại với anh nữa?” Anh khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, lưu luyến không rời.
“Không phải không muốn, em ở đây căn bản không thể giúp gì cho anh, em ở lại nước K, anh mỗi ngày đều nghĩ em còn ở khách sạn, không thể vứt em một mình ở đó, muốn nhanh chóng về với em, lại cùng em đi tham quan địa điểm nổi tiếng, sẽ trễ nãi việc chính, em về rồi tin rằng hiệu suất làm việc của anh nhất định sẽ tăng lên.”
Anh cười, giọng trầm thấp: “Nghe sao như anh là hôn quân?”
“Cho nên, em đang dẫn dắt anh về chính đạo.” Cô hôn khóe môi anh, nhõng nhẽo: “Đặt vé cho em.”
Cô như vậy, anh sao nỡ để cô đi? Chỉ muốn thời thời khắc khắc đều mang theo cô bên người, Hoắc Đình Phong vén sợi tóc bên tai cô, gọi điện thoại.
Chuyến bay một tiếng sau, từ đây đến sân bay cũng gần một tiếng, thời gian rất gấp.
Hai người không có thời gian ở đây ôn tồn, Hoắc Đình Phong lập tức lái xe đưa Thân Nhã đến sân bay.