Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 519

Sau này, Huyên Huyên nhất định sẽ quay về nhà họ Thẩm với anh, cô không muốn Huyên Huyên nghe được từ Tô Tình và Thẩm Hải Băng rằng mẹ cô bé từng là một đao phủ.

“Đối với các người mà nói, là tôi cố ý buông tay đẩy Thẩm Hải Băng xuống vách núi, nhưng chưa có ai từng nghĩ, nếu như tôi muốn Thẩm Hải Băng rơi xuống vách núi, thì hà cớ gì phải dùng hết sức túm lấy cô ta vào giây phút cô ta rơi xuống từ vách núi chứ? Cô ta trực tiếp rơi xuống không phải xong rồi sao? Tôi mắc gì phải thêm chuyện cho mình chứ?”

“Lúc đó, tôi dùng hai tay nắm lấy vách đá, chân cũng đạp vào vách đá, nếu không phải vì cứu cô ta, thì chỉ cần tôi dùng sức thì đã có cơ hội leo lên rồi, do kéo cô ta, mà toàn thân tôi sức cùng lực kiệt, cho nên mới rơi xuống từ vách núi, anh cứu tôi đích thực là sự thật, nhưng tôi vốn không phải là người được lợi như trong lòng các người nghĩ, Thẩm Hoài Dương!”

Ngực của cô khẽ nhấp nhô lên xuống, thời thế thay đổi, khi nhắc lại chuyện này cũng đã không còn sự tức giận và bất bình nữa, có thì chỉ là sự thờ ơ.

Hóa ra có một số thứ, thật sự sẽ đi qua cùng thời gian, sau đó lặng lẽ trôi xa …

Nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương hơi thay đổi, sau đó, cảm xúc hiện lên trong ánh mắt anh cũng xảy ra thay đổi mạnh mẽ, bàn tay lớn siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên.

Vào giây phút chạy đến bên vách đá, anh đúng lúc nghe thấy những lời bạc bẽo từ miệng cô dành cho Thẩm Hải Băng.

Còn nữa, Thẩm Hải Băng ở trong hiểm cảnh như vậy, còn nghe thấy mấy lời của cô nói như vậy, nói thực, trong lòng anh đã nảy sinh một sự ghê tởm.

Rồi sau đó, trong lúc đánh nhau với hai người đó, anh nghe thấy tiếng cãi vã giữa cô và Thẩm Hải Băng ở trên vách núi, nhưng điều anh không ngờ là, sau khi dứt hai chữ ‘buông tay’, cô vậy mà lại thực sự buông tay!

Ngay lúc đó, sự chán ghét sinh ra vô cùng nồng đậm, anh tưởng cô chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ…..

Khẽ mỉm cười một cái, Diệp Giai Nhi lại nói: “Dù sao cũng là một mạng người, tôi tự cho rằng Diệp Giai Nhi tôi vẫn chưa ác độc đến mức đó, tôi cũng sợ gặp báo ứng, gặp ác mộng lắm chứ, rõ ràng, anh đã đánh giá cao tố chất tâm lý của tôi rồi.”

Rũ mắt nhìn cô, anh nhìn chằm chằm vào nụ cười xinh đẹp và thờ ơ nơi khóe miệng của cô, ngay lập tức, trái tim anh như bị thứ gì đó nghiền nát qua, đau đớn, hối hận, tự giễu, tràn ngập trong đáy lòng anh.

Từ khi sinh ra cho đến lúc này, lần đầu tiên trong lòng trỗi dậy một thứ cảm xúc hỗn độn như vậy.

Khi nghe tin Thẩm Hải Băng rơi từ vách đá xuống, anh hoàn toàn bị sự ghê tởm, đau đớn và kích động đang dâng trào đó làm cho mù hai đôi mắt.

Vào lúc này, nghe những lời nói lãnh đạm và bình tĩnh như vậy của cô, anh mới cảm thấy mình hóa ra lại đáng buồn cười như vậy.

Thực ra, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, lại đang mang thai, có thể một tay chống đỡ Thẩm Hải Băng lâu như vậy, hiển nhiên đã đến cực hạn mà cô có thể chịu đựng.

Nhưng mà, một sự thật đơn giản như vậy anh lại chưa từng nghĩ đến qua, đây không phải ngu muội, thì còn là gì nữa?

“Bốn năm trước, tại sao em lại không—-”

Thế nhưng, không đợi anh nói xong, cô đã mở miệng ngắt lời anh:

“Giải thích sao? Sau khi rơi khỏi vách núi, anh vẫn luôn ở bên Thẩm Hải Băng không rời nửa bước, loại tình huống đó không thích hợp để giải thích, tôi cũng không phải người không biết điều, sau đó vào ngày Thẩm Hải Băng tỉnh lại, tôi đã đem đơn ly hôn đến cho anh, Thẩm Hải Băng cãi nhau với tôi, sau đó anh ký tên kêu tôi cút, thực ra, có giải thích hay không căn bản chả sao cả…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK