CHƯƠNG 211
Trong khoảng thời gian này, người khiến cô không yên lòng nhất chính là Thân Nhã, chỉ sợ cô ấy sẽ có chuyện gì. Cô bèn đứng dậy, nói: “Tôi đi nghe điện thoại trước đã.”
Sau đó, cô trực tiếp rời khỏi nhà hàng xoay.
Dưới gần bàn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Hải Băng đang nhanh chóng viết tin nhắn, bấm nút gửi đi.
Động tác của cô ta rất bí ẩn nên Thẩm Trạch Hy và Tô Tình vẫn chưa chú ý. Sau đó cô ta đứng dậy, nói là muốn vào nhà vệ sinh.
Nhưng lúc rời đi, cô ta lại nhìn Thẩm Hoài Dương thật sâu, ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
Khi Thẩm Hoài Dương đang híp mắt nhìn chiếc vòng gỗ đào đỏ thẫm trên cổ tay mình thì một trận rung nhẹ truyền tới từ trong túi quần âu. Anh lấy di động ra mở màn hình.
Là một tin nhắn, Thẩm Hải Băng gửi tới, ngắn gọn súc tích.
“Tôi chờ cậu trước cửa nhà vệ sinh!”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương trầm xuống, lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi, vẻ mặt bình tĩnh không dao động đẩy ghế dựa ra, đứng dậy.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Thẩm Trạch Hy uống một ngụm rượu vang, nghi hoặc hỏi.
Bước chân không hề dừng lại, giọng nói gợi cảm nặng nề vang lên: “Uống hơi nhiều trà, đi vệ sinh…”
Dứt lời, bóng dáng cao lớn đã bước ra ngoài.
Thẩm Trạch Hy và Tô Tình không chú ý đến bầu không khí chung quanh mình.
Tại cửa nhà vệ sinh.
Thẩm Hải Băng đi tới đi lui ở đó, sắc mặt rất trầm, dường như có tâm sự rất nặng.
Trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì mình nhất định sẽ nổi điên mất.
Tầng cao nhất đã được Tô Tình bao hết, cho nên ngoài mấy người họ ra sẽ không có người khác xuất hiện ở nơi này, nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, rốt cuộc anh có lại đây hay không, trong lòng cô ta cũng không dám chắc… Cho nên điều duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này chỉ có chờ đợi, im lặng chờ đợi.
Đối với cô ta mà nói, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều vô cùng giày vò.
Sau một lúc lâu, khi góc áo màu đen nhánh lọt vào tầm mắt, vẻ nặng nề và nôn nóng trên gương mặt xinh đẹp của Thẩm Hải Băng đều biến mất.
Khóe miệng cô ta chậm rãi nở nụ cười, giống như đóa hoa kiều diễm nở rộ sau bão táp.
Một lát sau, Thẩm Hoài Dương tiến lại gần, tầm mắt dừng trên người cô ta, bình tĩnh không gợn sóng, không có một chút dao động, môi mỏng khẽ nhếch lên thốt ra mấy chữ: “Chuyện gì?”
… Trong lối thoát hiểm của khách sạn.
Diệp Giai Nhi cầm di động, cau mày lại, tay liên tục day trán.
Phải, Thân Nhã lại đang khóc… “Giai Nhi, mặc dù cuộc sống trong khoảng thời gian này rất êm đềm, tớ cũng đã thử cố gắng quên đi chuyện đó, không nhắc lại, rất bình tĩnh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả chính tớ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại kìm nén rất khó chịu, cả người như sắp nổ tung rồi. Tớ muốn uống rượu. Cậu ở đâu? Qua đây uống rượu với tớ đi, được không?”
Có đôi khi kìm nén quá mức cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì nó chỉ là sự bình tĩnh ở mặt ngoài, không có gió không có sóng.
Nhưng chỉ cần tìm được lối phát tiết thì đê đập cũng sẽ bị phá vỡ, không thể ngăn cản.