CHƯƠNG 339
Đợi khi hoàn hồn nhìn thời gian, vậy mà đã qua 40 phút, mà cô một chữ cũng chưa viết được.
Vừa hay vào lúc này, tiếng chuông truyền tới, cô hơi sững người, sau đó ngồi ở đó không nhúc nhích.
Nhưng tiếng gõ cửa lại dai dẳng, giống như cô không mở cửa, người bên ngoài sẽ không chịu thôi.
Thật sự không có mang chìa khóa, hay là mang theo chìa khóa nhưng cố ý làm khó, giày vò cô, là vì cô làm người con gái anh yêu nhất bị thương?
Hai người giống như PK, tiếng chuông bên ngoài vang lên không ngừng, còn Diệp Giai Nhi ngồi ở đó không nhúc nhích.
Tình huống như này duy trì 2 phút, cô có hơi không chịu được âm thanh chói tai đó, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc mà lạnh lùng, đứng dậy, đi mở cửa.
Sự bực bội của anh có thể duy trì bao lâu thì nói rõ anh yêu Thẩm Hải Băng sâu đậm bấy nhiêu, cũng nói rõ, anh càng hận cô!
Mà khoảnh khắc cô đứng dậy, trong lòng Diệp Giai Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý, hôm nay bất luận anh muốn như nào, cô cũng theo tới cùng.
Đưa tay, cô soạt một cái mở cửa phòng ra, không có ngẩng đầu, mà nói thẳng: “Nói đi, anh muốn tôi như nào?”
Không lên tiếng, nhưng một giây sau, cô lại bị người ta ôm chặt lấy, cũng sắp không thở được.
Ngạc nhiên, khó hiểu, cô ngẩng đầu lại nhìn thấy bà cụ đang mỉm cười với cô: “Cô giáo Diệp, lâu rồi không gặp.”
Ngây ra tại chỗ, cô cứ tưởng là Thẩm Hoài Dương, không ngờ là bà cụ.
“Nhìn thấy bà già này thì ngạc nhiên như vậy sao?” Bà cụ buông cô ra, đưa tay nắm lấy tay của cô, đi vào chung cư, vừa đánh giá vừa nói: “Giống y hệt với một năm trước, có điều so với một năm trước, rõ ràng nhiều hơn một ít hơi người.”
Diệp Giai Nhi lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình: “Muộn như vậy, bà sao lại tới đây?”
“Vừa xuống máy bay thì tới đây luôn.” Bà cụ cười híp mắt, vô cùng thỏa mãn: “Không phải muốn cho hai đứa một bất ngờ hay sao? Nhìn phản ứng của cô giáo Diệp, quả thật bị sốc rồi!”
Nghe vậy, trên mặt của Diệp Giai Nhi lần đầu tiên nở nụ cười thoải mái trong ngày hôm nay.
Ánh mắt lại quét cho laptop đang mở, bà cụ liếc nhìn: “Còn đang soạn giáo án sao, không phải đã bốn tháng rồi sao?”
“Trên người mặc quần áo chống bức xạ.” Diệp Giai Nhi chỉ vào quần áo.
“Quần áo đó có tác dụng không không ai biết được, vẫn là tốt nhất cách xa máy tính, phụ nữ không phải đều thích xinh đẹp hay sao, đợi cháu sau này bị nám thì muộn rồi, cho nên ấy, cô giáo Diệp của chúng ta bây giờ phải bảo vệ tốt bản thân, còn phải bảo vệ tốt bé cưng nữa. Hoài Dương nhiều tiền như vậy, nó không cho hai mẹ con cháu tiêu thì chuẩn bị cho ai tiêu chứ?”
Diệp Giai Nhi không lên tiếng, chỉ hơi nhoẻn miệng, nụ cười không có ý cười trong đáy mắt, đau đớn vô cùng.
Trong lòng anh có hoa hồng đỏ của anh, còn có người trong lòng của anh, ngay cả mật mã của thẻ ngân hàng cũng là ngày sinh nhật của hoa hồng đỏ, đương nhiên sẽ có người đi tiêu rồi.
Lại nhìn vài lần căn phòng, lông mày của bà cụ nhíu lại: “Ảnh cưới của hai đứa đâu?”
“…” Cô vẫn không lên tiếng.
Bà cụ lại hiểu ra: “Cái thằng Hoài Dương này bình thường không thích chụp ảnh, không ngờ ngay cả ảnh cưới cũng không có một bức, thật là khiến bà thất vọng, đúng rồi, tuần trăng mật của hai đứa không phải vẫn chưa đi hay sao, bà đã giúp hai đứa chọn một nơi rất tuyệt, hai ngày nữa, hai đứa đi nghỉ tuần trăng mật, nhân lúc bây giờ xuân tới hoa nở, thời gian vừa đẹp…”