CHƯƠNG 1296
Có gì có thể nói với người như này chứ? Có gì để nói?
“Tự mình xử lý, tắm rồi đi ngủ đi, sau này vấn đề như này đừng tới tìm tôi nữa, cậu khiến mình chìm đắm trong đau khổ, nhưng cũng không cho phép người khác vui vẻ, tâm trí của cậu vốn không được ổn lắm, có thể nói chuyện được với ai đây?” Hoắc Đình Phong hiếm khi không có nhẫn nại, trên gương mặt góc cạnh mang theo vài phần thâm trầm.
Tính khí của anh nóng, vậy nên càng thêm tức giận, trực tiếp cầm chai rượu ném xuống đất, chai rượu và mặt đá hoa cương cứng va chạm với nhau, phát ra âm thanh giòn tan, chai rượu vỡ thành từng mảnh.
“Sao lại tức giận như vậy, vậy chúng ta đổi góc độ để suy nghĩ, cậu không phải rất yêu Như Bội sao, vậy cuối cùng tại sao kết hôn sinh con với người vợ bây giờ.”
Tô Chính Kiêu vẫn không lên tiếng, vẫn duy trì sự trầm mặc, bởi vì câu nói này, anh ta vẫn không có lời để đối đáp.
“Nếu tình yêu của tôi cậu thật sự không hiểu được, vậy cậu có thể tự mình cho rằng tôi ở trong con đường đời chẳng qua đã chọn con đường giống với cậu mà thôi…” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt nói.
Đối với loại người như Tô Chính Kiêu, bạn nói đạo lý với anh ta là vô dụng, ở trong lòng anh ta, chỉ đi theo lối suy nghĩ của anh ta, anh ta cho rằng cái gì thì là cái đó.
Nói nhiều vô ích, chẳng qua chỉ là lãng phí nước bọt mà thôi.
Khi Hoắc Đình Phong trở về chung cư, Thân Nhã đã ngủ rất say, tiếng hít thở ổn định.
Anh ngồi xuống, một bên giường lập tức lún xuống, Thân Nhã hơi có cảm giác, mắt từ từ híp thành một khe: “Trở về rồi sao?”
“Làm em tỉnh giấc rồi sao?” Hoắc Đình Phong hạ thấp giọng, rất dịu dàng.
“Vẫn ổn.” Cô lại nheo mắt, vỗ vị trí bên cạnh.
Hiểu ý của cô, Hoắc Đình Phong vén chăn ra, chui vào trong chăn, dòng cảm xúc có hơi nặng nề.
Anh đang nghĩ tới Tô Chính Kiêu…
Xuất phát từ bản năng, Thân Nhã xoay người, hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, mặt dán vào ngực của anh: “Kết quả như thế nào?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không lý tưởng, anh nghĩ, có lẽ vừa rồi thật sự nên mang chậu nước tắm đó qua, cho cậu ta uống.” Tay Hoắc Đình Phong vuốt tóc của cô.
Thân Nhã cười: “Ở trong có thể cho thêm một chút phụ gia đặc biệt.”
“Mau ngủ thôi, bây giờ đã một giờ sáng rồi, em cần phải nghỉ ngơi rồi…” Tay của anh đặt ở eo của cô, ôm lấy người cô lên đặt một nụ hôn trên trán cô.
“Nhưng em bây giờ không buồn ngủ, em không muốn ngủ, muốn nói chuyện với anh.” Cô lúc này đã tỉnh táo, đâu còn buồn ngủ nữa, căn bản không ngủ được.
“Nhưng anh không muốn nói chuyện với em, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không được nói chuyện.”
Thân Nhã chớp mắt, mang theo vị lên án rất rõ ràng: “Anh bây giờ bắt đầu hung dữ với em rồi!”
Ngay lập tức, Hoắc Đình Phong day mi tâm, dịu giọng nói: “Không có…”
“Rõ ràng là hung dữ với em, lẽ nào em còn có thể nghe không ra hay sao?” Cô bắt đầu nhíu mày, rất không tình nguyện.
“Được được được, anh nói chuyện với em, em muốn nói chuyện gì, nhưng có điều kiện, chúng ta chỉ có thể nói chuyện 10 phút.” Anh buông vũ khí đầu hàng.
Trong lòng Thân Nhã rất thỏa mãn, cười híp mắt, sau đó lật người lại, nhắm mắt: “Đột nhiên em lại không muốn nói chuyện nữa, ngủ ngon.”
“…”