Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 718

Không hề do dự, Diệp Giai Nhi dứt khoát từ chối: “Không thể!”

“Không chiếm quá nhiều chỗ của em, ngủ trên sofa là được, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em, mặt em rõ ràng viết mấy chữ lớn – TÔI VÀ ANH KHÔNG CÓ BẤT KỲ QUAN HỆ NÀO, tôi chỉ là mệt tôi, không muốn nhúc nhích mà thôi…”

“Không được, anh nên rời đi rồi.” Cô vẫn kiên trì nói, nếu lại tiếp tục dây dưa như vậy, phòng tuyến của cô sẽ sụp đổ.

Nhưng mà, cô không quên được ba, không quên được ông chết thế nào, cũng không quên được sự quyết tuyệt của mẹ, có loại ấm áp có thể chạm tới, nhưng lại không thể vươn tay.

Nửa ngày sau, Thẩm Hoài Dương từ sofa đứng dậy, cổ họng tràn ra tiếng hừ khẽ, có chút bất đắc dĩ: “Ngủ ngon.”

Khoảng cách giữa hai người hơi gần, anh vừa mở miệng, hơi ấm đó đã phun lên mặt cô, có chút nóng bỏng, cô cảm thấy không bình thường, chẳng lẽ, anh sốt rồi?

Suy nghĩ của cô còn đang lang thang, anh đã mở cửa phòng, đi ra ngoài, để lại cho cô bóng dáng cao lớn hùng hậu.

Thu lại tâm tư đó, Diệp Giai Nhi dọn phòng sạch sẽ.

Thẩm Hoài Dương quả thực sốt rồi, trán rất nóng, thân thể anh khỏe mạnh, số lần sinh bệnh một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, anh cau mày, bờ môi mỏng mím chặt, ngồi vào trong xe, khởi động, rời đi.

Sốt hơi cao, lái xe chỉ cảm thấy nóng, tay trái cầm vô lăng, tay phải kéo cà vạt ở cổ.

Bỗng nhiên, chùm sáng chói mắt kịch liệt ở đối diện chiếu tới, tay trái anh trượt xuống, xe đâm thẳng vào hàng rào bên phải…

Lúc nhận được điện thoại của trợ lý Trần, Diệp Giai Nhi đã ngủ say, sau khi nhận máy, cô lại bật dậy xuống giường, ôm Huyên Huyên đặt vào trong xe, khởi động.

Tốc độ xe hơi nhanh, sắc mặt cô lại hơi tái, tay lại hơi run rẩy, cô cắn răng, khiến bản thân trấn định.

Trợ lý Trần nói anh xảy ra tai nạn trên đường, toàn thân cô không nhịn được hoảng loạn.

Đợi lúc cô chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn, nơi đó đã bị cách ly rồi, tim đập càng thêm điên cuồng, xe cảnh sát còn đang hú còi.

Diệp Giai Nhi loạng choạng xông vào đám người, kéo quần áo cảnh sát, giọng run rẩy: “Người trong xe này đâu?”

Cô sợ hãi, hối hận, vừa rồi lúc anh đề nghị muốn ở lại, tại sao cô lại đuổi anh đi?

“Băng bó vết thương ở bên kia, chúng tôi còn phải xử lý hiện trường, không có chuyện gì thì đừng đến bên này.” Cảnh sát tùy ý chỉ.

Theo hướng chỉ của anh ta, Diệp Giai Nhi bước nhanh về phía đó, lúc nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc đưa lưng về phía mình, cô vội chạy tới: “Bị thương ở đâu rồi? Có nghiêm trọng không?”

Ít nhất anh còn có thể đứng, điều này đã khiến cô thở phào một hơi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lúc này dần bình tĩnh lại, chân tay vốn lạnh lẽo không chút độ ấm cũng dần trở nên ấm áp.

Cánh tay trái Thẩm Hoài Dương bị thương hơi nghiêm trọng, bác sĩ đang bôi thuốc cho anh, băng gạc, nghe thấy giọng nói, ánh mắt anh dời sang: “Sao em lại tới?”

“Trợ lý Trần gọi điện thoại cho tôi, anh ta nói anh xảy ra tai nạn, tôi…khụ khụ…” Cô chạy tới quá vội vã, hơi thở không ổn, còn chưa nói xong, đã không ngừng ho.

Tay phải khẽ vỗ lưng cô, để cô thuận khí, sắc mặt Thẩm Hoài Dương hơi âm trầm, trợ lý Trần ngày càng tự mình làm chủ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK