Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 700

Đến bệnh viện, cô bảo người của bệnh viện lấy đoạn băng ghi hình ở ban công ngày hôm đó, dung mạo của ba rạng rỡ xuất hiện ở trước mắt.

Cô thấy rất rõ, là Tô Tình đẩy Dương Tuyết, sau đó Dương Tuyết ngã ra đất, nhưng lúc đứng dậy thì lại trượt chân, vào khoảnh khắc sắp ngã xuống là ba túm lấy bà ta, nhưng không có ngờ trong lúc vô tình lại giẫm phải ống thép dưới chân, mất thăng bằng ngã xuống.

Lúc nhìn thấy cơ thể của ba rơi từ trên không xuống, Diệp Giai Nhi giống như bị bóp cổ, hô hấp khó khăn.

Nếu không phải Tô Tình cố ý đưa tay đẩy, vậy thì Dương Tuyết đương nhiên sẽ không ngã, bà ta nếu không ngã, ba căn bản không cần đi đỡ, vậy thì ba sẽ không chết!

Cô biết, ba lương thiện, cho dù mang Dương Tình đi, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Dương Tình chết ở trước mặt ông.

Tuy Tô Tình không phải là hung thủ của chuyện này, nhưng bà ta cũng là tội nhân gián tiếp, hung thủ!

Nếu không có Tô Tình, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra!

Cô cũng muốn kiện Tô Tình, cô đi tìm luật sư, cũng muốn kiện Tô Tình.

Trần Diễm An nhìn cô: “Cậu đây là định cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cậu và Thẩm Hoài Dương sao?”

Nghe vậy, động tác của Diệp Giai Nhi hơi khựng lại, nhắm mắt, sau đó mở mắt, lạnh lùng nói: “Sau khi ba và mẹ của anh ta hại chết con và ba của tớ thì quan hệ giữa chúng tớ đã đứt rồi…”

Tình yêu tại sao khiến người ta cứ tổn thương như vậy chứ?

Mấy nhát dao này đã cắt đứt cái gì, ai sẽ biết chứ?

Trần Diễm An không có lên tiếng, cô ta cũng không biết nên nói gì nữa.

Thân Nhã đến rất muộn, khi tới có mang không ít đồ dinh dưỡng cho Diệp Giai Nhi: “Mặc kệ nói như nào, con đường tóm lại là phải tiếp tục đi.”

Con đường là phải đi, cuộc sống cũng phải tiếp tục, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!

Không thể vì cô mất đi ba, cả trái đất ngừng quay, điều đó căn bản là không thể.

Cô gật đầu, sự lo lắng và quan tâm của bạn thân, cô đều biết, cũng đều để trong lòng.

Hai người ngồi trong phòng một lúc, Trần Diễm An lái xe đưa Thẩm Nhã về, sau đó cô ấy cũng về nhà.

Đến thời gian tan học, Diệp Giai Nhi đi đón Huyên Huyên về nhà, sa sút tinh thần nhiều ngày như vậy, ngay cả đi đường cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Hết cách, ban ngày còn đỡ, cô có thể dùng sự bận rộn, hoạt động tiêu hao thể lực để quên đi, nhưng đến tối cô sẽ không ngủ được, lật qua lật lại cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.

Diệp Đức Huy là bầu trời trong lòng cô, trời sụp rồi, trước mắt tối đen.

Huyên Huyên vẫn thỉnh thoảng sẽ hỏi ông ngoại, cô bé căn bản không biết chết là ý gì, chỉ biết rất lâu không nhìn thấy ông ngoại, tâm tâm niệm niệm muốn ông ngoại mua lâu đài đồ chơi cho cô bé.

Thế giới của trẻ con thật tốt, đơn thuần như vậy, không dính sự đời như vậy.

Sau khi ăn tối xong, Huyên Huyên xem TV một lúc thì ngủ, Diệp Giai Nhi không có ngủ, ngồi ở phòng khách, đang nói chuyện với luật sư, chuyện hai người nói là chuyện liên quan tới việc ra tòa ngày mai.

Cô trước giờ không phải là người tàn nhẫn, nhưng lần này là Thẩm Thiên Canh ép cô tới bước đường này.

Mạng của con, mạng của ba, hai mạng người sống sờ sờ như vậy đều chết ở trong tay ông ta, ông ta đương nhiên phải trả cái giá phải trả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK