CHƯƠNG 139
Cô không khỏi cảm thấy tò mò, ba năm trước, là anh theo đuổi cô ta, hay là cô ta theo đuổi anh?
Ba năm trước, anh qua lại với Thẩm Hải Băng với cảm xúc như thế nào, còn bây giờ thì sao, anh còn tình cảm với Thẩm Hải Băng không?
Từ nãy đến giờ, suy nghĩ này vẫn luôn xuất hiện trong cô, Diệp Giai Nhi giơ tay vỗ nhẹ vào đầu, cô cảm thấy mình sắp bị bức điên rồi.
Nhưng nghĩ lại, hồi còn trẻ, ai mà không có một mối tình, có thể là mối tình thanh xuân, cũng có thể là đơn phương.
Đến cả cô, khi học đại học cũng từng đơn phương một anh khóa trên rất lâu, thậm chí còn đến mức không có tâm trạng ăn uống, một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng bây giờ, những đều cần quên cô cũng đã quên hết rồi đó thôi, lúc này đến cả đàn anh khóa trên kia trông như thế nào cô cũng không nhớ nữa.
Vì vậy, tình cảm trước kia có thể bỏ qua, ai mà không có quá khứ?
* Khi cô trở lại phòng, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trên bàn làm việc, giải quyết công việc.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó, lại bắt đầu làm việc.
Diệp Giai Nhi rót một cốc nước ấm, đặt xuống bên cạnh tay anh, rồi nhìn anh một lúc.
Thẩm Hoài Dương đương nhiên cảm nhận được, anh hơi híp mắt lại: “Cô Thẩm đang nhìn gì vậy?”
Nghe vậy, cô có vài phần không vui đáp: “Đang ngắm xem anh Thẩm đẹp trai như thế nào, rốt cuộc đã quyến rũ được trái tim của bao nhiêu người phụ nữ, còn có, đã yêu đương với bao nhiêu người phụ nữ rồi…”
Vì mấy ngày này đều ở nhà, nên mái tóc của Diệp Giai Nhi rất lộn xộn, cô tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, nhưng vẫn còn vài sợi tóc không được buộc lên, rơi xuống hai bên mặt, nhẹ nhàng lay động, nhưng đang cố ý quyến rũ người khác.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, anh giơ tay lên, vén tóc thừa của cô ra sau tai, sau đó, anh chợt giơ tay về phía cô, giữ gáy cô rồi đặt một nụ hôn qua đó.
Cô bị anh hôn đến mức hai chân mềm nhũn, gương mặt khẽ cử động, hai tay của anh đã giữ đầu cô lại, không cho phép cô động đậy, chỉ có thể mặc anh tùy ý hôn cô.
Cho đến khi sắp không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói khan khan: “Cô Thẩm, em có biết câu nói kia là đang cố ý quyến rũ đàn ông không, hửm?”
Cô vẫn còn đang thở gấp, nghe lời anh nói thì nhíu mày lại, không tán đồng nhún vai: “Có sao? Anh Thẩm không phải thấy khả năng nghe hiểu của mình có vấn đề sao?”
Câu nào của cô đang quyến rũ anh chứ?
Mỗi một câu, cô đều đang ngầm chế giễu, chế giễu anh giống một công tử đào hoa, còn có chút căm hận anh, vậy mà anh lại có thể cảm thấy là cô đang quyến rũ anh!
Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi dài cố ý liếm qua môi cô, khiến nó trở nên long lanh sáng bóng.
Đôi môi chợt nóng rực, sau đó lại thấy ngứa ngáy, nhưng đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã rời khỏi, nghiêm chỉnh xem công việc, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ đôi môi mỏng: “Đi thu dọn hành lí…”
“Thu dọn hành lí làm gì?” Diệp Giai Nhi nghi hoặc.
“Về thành phố S, chẳng lẽ cô Thẩm định ở đây mãi sao?” Thẩm Hoài Dương nhướng mày, không ngẩng đầu lên.
“Không phải, chỉ là cảm thấy quyết định này có chút đột ngột mà thôi…” Diệp Giai Nhi liếm liếm môi, thăm dò hỏi: “Trạch Hy sẽ về cùng sao?”
“Đương nhiên.” Anh vẫn tập trung vào công việc.
“Bác… ba thì sao?” Cô mất tự nhiên thay đổi cách gọi.