CHƯƠNG 1362
Cô á khẩu, nghẹo đầu, sinh con còn phải ba bốn tháng nữa, ở cữ cũng phải mấy tháng, quả thật nghe có hơi lâu.
“Rèn sắt nhân lúc còn nóng, chúng ta bây giờ có thời gian thì làm hết chuyện nên làm, cháu cũng vừa hay không đi làm, đợi sau khi đứa trẻ chào đời cháu nói không chừng lại phải đi làm, không có nhiều thời gian rảnh để đi chọn thứ này thứ kia rồi.”
Nói rồi, mẹ Hoắc sốt ruột lấy album ảnh cưới ra, lật từng trang, hỏi cô thích kiểu tây, hay kiểu trung.
Ông cụ Hoắc nghe vậy thì nói: “Ba thích kiểu cổ.”
Mẹ Hoắc không ngẩng đầu, nói: “Ba, ba đừng làm loạn.”
Ông cụ Hoắc không vui, cái gì gọi là làm loạn? Nghe lời này sao cảm thấy như chê bai, ông cụ không chịu yếu thế, lại cầm một quyển hôn lễ cổ trang, đưa tới trước mặt Thân Nhã.
Hai người một trái một phải, vừa hay kẹp Thân Nhã ở giữa, mỗi người nói ra ưu điểm và chỗ tốt của mình.
Thân Nhã nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, bận rộn không thôi, Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng, đong đầy tình cảm nhìn cô.
Một lúc sau, hai người cuối cùng tha cho cô lên tầng. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã cảm thấy có hơi mệt, Hoắc Đình Phong đi vào, cầm một ly sữa ấm cho cô, hỏi cô: “Cảm thấy như thế nào?”
Suy nghĩ một chút, cô trả lời như vậy: “Có hơi bị đả động rồi.”
Anh lập tức nheo đôi mắt sâu thẳm lại: “Biết câu nói này đại biểu điều gì không?”
“Ông và mẹ yêu em như vậy, em bị đả động, hợp tình hợp lý.” Thân Nhã nói rất hiển nhiên.
Hoắc Đình Phong lại mỉm cười với thần sắc dịu dàng: “Nếu đã bị đả động, vậy thì chúng ta thực hiện, như thế nào?”
Thân Nhã nói, nhưng cứ cảm thấy có hơi đột ngột, còn cảm thấy manh động.
“Anh sẽ không để em nuốt lời.” Bàn tay lớn của anh dịu dàng giữ gương mặt của cô, dịu dàng và chăm chú, nói lời thề mê hoặc lòng người ở bên cạnh tai cô.
Cô khẽ thở dài một tiếng, nói: “Được.”
Anh lại không chịu thôi, duy trì hành vi vừa rồi: “Nói lại một lần, anh muốn nghe.”
“Được, em đồng ý gả cho anh.” Cô nói, thỏa mãn tâm ý của anh, nhìn nếp nhăn ở giữa mi tâm của anh giãn ra, trong tim của cô cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Một khi có quyết định, khi thực hiện là một chuyện rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Hoắc tìm cô thương lượng chuyện kết hôn.
Ý của Thân Nhã là không cần quá long trọng, đơn giản là được.
Mẹ Hoắc gật đầu đáp ứng: “Vậy thì đơn giản, cháu cảm thấy bao máy bay đưa họ hàng của cháu sang nước K thì như thế nào?”
“…” Như này còn tính là đơn giản sao?
Cô nói, nước K phải có visa, đi đi về về cũng không tiện, vẫn là tổ chức ở thành phố S đi.
“Không sao, visa làm rất tiện, cháu đưa thông tin cho bác, bác bảo anh cả của Đình Phong đi làm.” Bà ta mang vẻ không phải là vấn đề.
Thân Nhã yên lặng.