Hắn dừng một chút tò mò hỏi: “Khách điếm này thực sự có cao thủ tọa trấn ư?”
Thần sắc Trương bá trở nên nghiêm nghị: “Ta không phát hiện được khí tức đối phương cho nên không dám khẳng định.”
“Không phát hiện được?” Chu Nguyệt kinh ngạc nói: “Vậy có khả năng thật sự có cao thủ tiền bối.”
Người học qua võ công sẽ có cảm ứng với khí tức võ giả, trừ phi võ giả cấp bậc cao thủ cố tình thu liễm. Nếu như người ban đầu mở cửa thật sự là cao thủ cấp sáu, vậy thì chỉ dựa vào tu vi cấp bốn của Trương bá, trong tình huống đối phương cố ý liễm tức không cảm ứng được cũng là chuyện bình thường.
Chu Nguyệt lại hỏi: “Trương bá có thể nhìn ra được chưởng quầy tỷ tỷ là võ giả hay không?”
Trương bá nhăn mày lắc đầu nói: “Nhìn không ra.”
Vì nhìn không ra nên mới khiến người ta kiêng kị.
Lục chưởng quầy trẻ tuổi như vậy, nếu nội công tu vi đã vượt qua lão thì phải yêu nghiệt cỡ nào? Nếu còn không phải võ giả, vậy chủ nhân chân chính của khách điếm tại sao lại yên tâm để một nữ tử yếu ớt làm chưởng quầy ở nơi hoang vu này?
Bất luận như thế nào, bọn họ không thể trêu chọc Bát Phương khách điếm.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói nhu hòa.
“Nhị vị, ta đã bưng mì đặt ở sảnh đường, nước cũng đã nấu xong, ta đi nghỉ ngơi trước, hai người cứ tự nhiên.”
Dứt lời vang lên tiếng bước chân rời đi.
Hai người: “……”
Chu Nguyệt nhịn không được cảm thán: “Ta chưa thấy khách điếm nào buôn bán như thế này.”
Lục Kiến Vi xem bản đồ, phạm vi mười dặm không có chấm xanh lá, đêm nay phỏng chừng cũng không còn khách, nàng liền dứt khoát trở lại lầu ba.
“Tiểu Khách, tên “Trương thị” kia có phải nhìn được cấp bậc của ta không?” Lục Kiến Vi ngưng thần dò hỏi.
Hệ thống: “Tiểu Khách?”
“Không phải ngươi tên là “hệ thống kinh doanh khách điếm” sao? Ta cũng không thể ngày nào cũng gọi ngươi hệ thống xa lạ như vậy.”
“Tùy ngươi.” Hệ thống không để bụng nàng gọi nó là gì: “Công pháp ngươi tu tập tương đối đặc biệt, người khác không nhìn ra được.”
Lục Kiến Vi nghe vậy nhướng mày: “Hóa ra ngươi thích ta tới vậy sao.”
Hệ thống: ?
“Tùy tiện ném một quyển tâm pháp lại lợi hại như vậy.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Chẳng qua phù hợp với căn cốt của ngươi thôi.”
“Căn cốt của ta không phải cũng là ngươi thay đổi sao?”
Hệ thống tiếp tục cãi lại: “Ngươi là ký chủ, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
Lục Kiến Vi than nhẹ, đúng là vịt chết mỏ còn cứng, nhưng cũng không tiện bóc trần nó bèn nói: “Tu vi cao cách mấy cũng không nhìn ra?”
“Ừm.”
“Kể cả tông sư?”
Hệ thống kiên nhẫn giải đáp: “Võ sư cấp sáu đã coi như đệ nhất cao thủ giang hồ, Võ Vương cấp bảy đến cấp tám càng là tồn tại siêu nhiên, Võ Vương cấp chín là lông phượng sừng lân, tông sư chỉ có trong truyền thuyết, cho dù có cũng không dễ dàng xuất thế.”
Hệ thống không nhắc đến võ đồ từ cấp một đến cấp ba.
Lục Kiến Vi thoáng yên tâm, nói: “Nếu vậy hai chúng ta liên thủ càng khiến người ta sợ hãi.”
“Nhưng ngươi không thể ra tay, ngươi vừa ra tay sẽ bại lộ.” Hệ thống nhắc nhở.
Nàng chỉ cần dùng nội lực, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Lục Kiến Vi đồng tình: “Không sai, cho nên chúng ta vẫn cần trợ lực và đạo cụ công kích.”
Hệ thống rất muốn cười lạnh: “Tài khoản không đủ tiền.”
“Rồi sẽ có thôi.”
Lục Kiến Vi mở ra tin tức khách điếm. Vốn lưu động hiện tại là 80 đồng, còn thiếu 20 đồng mới mua được đạo cụ công kích cơ bản.
“Tiểu Khách, thăng cấp đạo cụ cần bao nhiêu tiền?”
Hệ thống: “Cấp một thăng cấp hai cần 1000 đồng, cấp hai thăng cấp ba cần 10.000 đồng, cứ như vậy suy lên.”
Lục Kiến Vi tính thử, nếu tăng gấp mười lần thì lên tới cấp chín cần có 10 tỷ đồng, đổi thành bạc trắng chính là một ngàn vạn lượng.
Huống hồ đạo cụ bắt buộc phải thăng cấp, cho nên cần rất nhiều tiền.
Đúng là cự thú nuốt vàng mà.