Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với vị khách chủ động đưa tiền đến cửa, Lục Kiến Vi đương nhiên sẽ không từ chối.

Nàng và người Tiết gia vẫn còn chưa thân đến mức này, huống hồ nàng là người thích tính toán rõ ràng.

“Phạm nương tử khách khí rồi, nếu đã có hiệu quả thì ta sẽ cho ngươi thêm một lọ.”

Phạm Miêu vẻ mặt do dự, còn có chút áy náy.

“Sao thế?” Lục Kiến Vi hỏi.

“Lục chưởng quầy, nói thật ra thì, hôm nay ta đến là muốn cùng ngài bàn chuyện làm ăn.” Phạm Miêu tiếp tục nói: “Ta có mấy tỷ muội thân thiết, thấy công dụng của thuốc đều muốn nhờ ta mua giúp, không biết ngài có nguyện ý hay không?”

Lục Kiến Vi: “...”

Còn có chuyện tốt như này sao?

Dược liệu dùng trong đan dược chủ yếu là tính ấm, phù hợp với đại đa số phụ nữ, trừ một số người thể chất đặc biệt ra thì hầu như đều có thể dùng loại thuốc này.

Lục Kiến Vi thận trọng, lời không nói chết: “Mỗi người có thể chất khác nhau, tình hình cũng sẽ khác, Ngọc Dung Hoàn thích hợp với Phạm nương tử, không nhất định sẽ thích hợp với người khác.”

“Hóa ra dược này gọi là Ngọc Dung Hoàn, nghe rất êm tai.” Phạm Miêu cười nói: “Việc này thì đơn giản, ta dẫn bọn họ đến gặp ngươi, chỉ cần ngươi không chê phiền phức là được.”

Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai đầu giờ tỵ đến cuối giờ tỵ ngươi có thể dẫn bọn họ đến đây, nếu như sau đó vẫn còn người thì mỗi ngày cứ đến vào giờ này, quá giờ ta sẽ không tiếp.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Phạm Miêu cười vỗ tay: “Lục chưởng quầy, đa tạ ngài.”

Lục Kiến Vi từ tốn cười nói: “Có điều nguyên liệu của thuốc này không rẻ.”

“Không sao không sao, thuốc tốt như thế đi đâu tìm, nên đắt một chút.” Phạm Miêu cười sảnh khoái nói: “Lục chưởng quầy, thế quyết rồi nhé, bây giờ ta quay về nói cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.”

Nói xong Phạm Miên nhanh nhẹn rời khỏi khách điếm.

Tiết Quan Hà: “...”

Một lời cũng không thèm nói với hắn?

Lục Kiến Vi nhận hộp tiền, tổng cộng ba ngàn lượng, một lọ mười viên thuốc, tính như vậy mỗi viên ba trăm lượng.

Tiền nguyên liệu của mười viên thuốc cũng chỉ có mười mấy lượng.

Quả nhiên có kỹ năng mới kiếm được tiền.

Ngày hôm sau, Phạm Miêu dẫn theo bốn vị tỷ muội đến.

Bọn họ biết Lục Kiến Vi là võ giả cao thâm khó lường nên không dám mạo phạm, thường ngày đều là chủ mẫu nghiêm phong, nhưng ở trước mặt Lục Kiến Vi thì lại rất thận trọng.

Nếu như nhi tử Tiết gia không phải là đồ đệ Lục chưởng quầy thì bọn họ cũng không dám chạy đến xem bệnh.

Phạm Miêu nói: “Lục chưởng quầy, các vị tỷ muội có một vài bệnh không tiện đi khám đại phu, ngài xem có thể trị bệnh cho bọn họ được không?”

Nơi này có ít nữ đại phu, có những bệnh không tiện cho nam đại phu xem, thế nên chỉ dám nhẫn nhịn.

Lục Kiến Vi đương nhiên sẽ không từ chối.

Mặc dù nàng có vũ khí lợi hại là hình nhân từ hệ thống, nhưng hình nhân cũng chỉ là mô phỏng, nó không thể mô phỏng được vô số bệnh trạng khác biệt trên thân thể con người.

Sự xuất hiện của Phạm Miêu và những nữ nhân này có thể giúp nàng nâng cao kinh nghiệm, đồng thời tiến bộ y thuật.

Bốn nữ nhân rất nhanh được Lục Kiến Vi chẩn đoán, bọn họ đều không có bệnh gì đáng ngại, những bệnh nhỏ nhặt kia không khác Phạm Miêu là mấy, chỉ bởi vì những người này thể trạng khác biệt nên biểu hiện ra cũng không giống.

Lục Kiến Vi điều chỉnh liều thuốc, nói với bọn họ mỗi bình ba ngàn lượng, ba ngày sau đến lấy.

Sau khi bốn người có được thuốc, quả nhiên bệnh không còn nữa, mặt mày rạng rỡ, nhìn như trẻ ra mấy tuổi.

Nữ nhân trong Vọng Nguyệt Thành bắt đầu truyền tin về Ngọc Dung Hoàn.

Những nương tử có tiền đến tìm Lục Kiến Vi xem bệnh càng ngày càng nhiều, ghi chép trị liệu của Lục Kiến Vi cũng càng ngày càng dày.

Thuốc tổng cộng bán gần 30 bình, kiếm được gần chín vạn lượng, tài khoản cá nhân đã được ba mươi vạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK