Nhưng đây rõ ràng là một thanh kiếm tận năm lượng bạc.
Rốt cuộc là tiêu chuẩn của người đúc rèn giảm xuống, hay là vũ khí bị lũng đoạn quá nghiêm trọng?
Kim Phá Tiêu đứng trong viện rút kiếm ra, chỉ nghe thấy keng một tiếng, thanh kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời lấp lánh chói mắt, thân kiếm cực kỳ hữu lực và cứng rắn, gần như không có chút tỳ vết.
Những người còn lại trong Kim Đao thương thành cũng kinh ngạc không thôi.
Triệu Giang nói: “Kiếm này chắc chắn là vật bất phàm, không biết là tác phẩm của vị đại sư nào?”
“Là ta mang từ sư môn tới.” Lục Kiến Vi lời nói hàm hồ, không hề nói thêm chữ nào, cho bọn họ từ từ đoán đi.
“Sư môn của Lục chưởng quầy lại có người tay nghề giỏi đến thế.” Trong mắt Triệu Giang lộ ra tán thưởng cùng một ít bệnh nghề nghiệp: “Nếu như đặt trong cửa hàng bán, ít nhất cũng phải mười vạn lượng bạc.”
Lục Kiến Vi mỉm cười không nói.
Bán vũ khí cũng không phải không thể, nhưng cái nàng muốn là phát triển bền vững, hiện tại chưa phải thời cơ tốt.
Nàng phải đi từng bước từng bước một, một ngày nào đó, nàng sẽ tích góp đủ tiền mua được đạo cụ xuyên về nhà.
Kim Phá Tiêu cầm kiếm vung vài cái, cảm thấy rất vừa lòng, khoé mắt liếc thấy một bóng người, không khỏi dừng lại cười nói: “Ôn huynh, cuối cùng ngươi cũng đồng ý ra ngoài rồi sao? Có phải cũng muốn thử xem thanh kiếm này hay không?”
“Ừm.” Ánh mắt Ôn Trứ Chi chuyển từ thân kiếm sang Lục Kiến Vi,`: “Lục chưởng quầy, có được không?”
Lục Kiến Vi: “Ôn công tử, mời.”
“Lục chưởng quầy có thể không biết, Ôn huynh chính là đại sư kiểm nghiệm, quen thuộc các loại vũ khí trong thiên hạ như lòng bàn tay, đặc biệt là đao kiếm.” Kim Phá Tiêu đưa kiếm cho Ôn Trứ Chi: “Ôn huynh, cầm lấy.”
Lục Kiến Vi nhướng mày, không chỉ là kỳ môn độn giáp, còn là đại sư kiểm nghiệm, nhà giàu số một họ Ôn cũng am hiểu nhiều thứ thật.
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, kẻ có tiền vốn có cơ hội tiếp xúc càng nhiều thứ, hắn có tiền là có thể tiếp xúc được vô số bảo vật, kiến thức rộng, mắt nhìn tốt, trở thành đại sư kiểm nghiệm là chuyện đương nhiên.
Khác với những người nghèo ngày nào cũng phải vật lộn với cơm áo gạo tiền, làm sao có dư dả thời gian cùng tiền bạc để học kiểm nghiệm gì đó.
Ôn Trứ Chi hai tay cầm kiếm, lòng bàn tay mơn trớn thân kiếm.
“Tay nghề hàn xoáy tinh diệu, sử dụng phương pháp rèn thép gập.”
“Thật sao?” Kim Phá Tiêu ngạc nhiên nói: “Không phải nói cách này rất khó sản xuất ra kiếm hai lưỡi sao? Kỹ thuật này đòi hỏi người thợ phải có trình độ cực cao.”
Ôn Trứ Chi cười nói: “Sẽ không nhìn lầm.”
“Hàn xoáy là cái gì? Hàn thép gập lại là cái gì?” Nhạc Thù tò mò hỏi.
“Hàn xoáy là pha trộn các loại thép lại với nhau, đồng thời rèn chúng nhiều lần, làm như vậy sau khi hoàn thành thanh kiếm sẽ có thớ vân tinh xảo như lông vũ.” Kim Phá Tiêu giải thích: “Tục ngữ có câu, thép tốt dùng trên lưỡi đao, dùng lớp thép cứng bao bọc lấy lớp thép mềm, đúc thành lưỡi dao sắc bén gọi là bọc thép, nếu chập hai nửa thép lại dập nhiều lần, đó gọi là rèn thép gập.”
“Có phải rất khó hay không?”