A Mộc Yên cực kỳ gầy, từ trên xuống dưới cả người toàn là da bọc xương, giống một ngọn cỏ dài mảnh nhưng khô héo, hai má lõm xuống đáng sợ. Nhưng vẫn có thể nhìn ra từ những đường nét trên khuôn mặt, rằng gương mặt vốn có của nàng chắc chắn rất đẹp. "Ta chải tóc cho ngươi nhé." Hách Liên Tuyết xoay người đi lấy lược. Vành mắt A Mộc Yên rưng rưng, nhỏ giọng nói: "Ta có thể gọi ngươi là "A Tuyết" được không?" "Đương nhiên là được." Hách Liên Tuyết quay đầu cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.