Con chó không biết nhà ai nuôi sủa vài tiếng rồi lại chui vào trong ổ ngủ tiếp. Lục Kiến Vi rũ mắt ngóng nhìn màn sương trắng đọng trước giường, trong lòng đột nhiên trào ra một cổ chua xót khôn kể. Cúi đầu nhớ cố hương. Giờ này khắc này, nàng cảm nhận được rõ ràng tâm cảnh của thi nhân. Nàng ngẩng đầu lên, thần sắc cực kỳ nghiêm túc. "Quả thật là ta muốn trở về, nhưng ta muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình." Ôn Trứ Chi cười rộ lên: "Ta biết rồi." "Ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.