"Ta biết rồi, ngươi mau đi đi.”
Trong lòng Lục Kiến Vi dâng lên một loại cảm giác, giang hồ này còn sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Ngoại trừ Tiêu Dao tông và Kình Thiên Điện là tông phái nửa ẩn thế, hẳn là vẫn còn tồn tại môn phái hoàn toàn ẩn thế.
Đây cũng là nhận thức chung của toàn giang hồ.
Bằng không, từ lúc vừa mới bắt đầu nàng ngụy trang cao thủ, thời điểm dùng đạo cụ khách điếm để hù dọa giang hồ khách, sao những người kia lại nghĩ lầm nàng là đệ tử của tông môn ẩn thế?
Như vậy, Mai Tư Hiền ẩn tàng nội lực, có phải là xuất thân từ tông môn ẩn thế không?
Lầu chính bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Nội lực cấp bốn hậu kỳ tràn ra bên ngoài vài hơi thở, lại đột nhiên thu hồi.
A Điều tiến giai.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của nàng, không bao lâu sau, Tiết Quan Hà cũng tiến giai, cũng nhảy vọt đến cấp bốn hậu kỳ.
Chờ hai người củng cố nội lực, lúc lần lượt xuất quan, chân trời đã hào quang vạn trượng.
Tinh thần Tiết Quan Hà phấn chấn, chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi.
"Chưởng quầy, ta tiến giai rồi!”
"Không tệ.” Lục Kiến Vi gật đầu: “A Điều cũng không tệ.”
Trực giác của Tiết Quan Hà trở nên nhạy cảm, chần chờ nói: "Chưởng quầy, tại sao ta lại có cảm giác ngài có chút không giống lúc trước?”
"Không giống chỗ nào?” Lục Kiến Vi mỉm cười hỏi.
"Giống như mạnh hơn, nhưng lại giống như yếu hơn.”
Hắn nói rất mâu thuẫn, nhưng cũng không sai.
Sau khi lên tới cấp chín, thực lực tổng hợp của Lục Kiến Vi tăng lên rất nhiều, đương nhiên là trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời, hơi thở quanh người càng thêm nội liễm, thoạt nhìn tựa hồ "càng yếu" hơn lúc trước.
Tựa như chuẩn tông sư Mai Tư Hiền, chỉ cần hắn muốn thì sẽ không có ai nhận ra hắn là một vị cao thủ hàng đầu.
Càng về sau, càng đến gần với sự thật.
"Các ngươi bế quan nên còn không biết, hôm trước đã xảy ra chuyện lớn.” Vân Huệ cầm sổ sách từ ngoài viện trở về, từ ái nhìn về phía A Điều và Tiết Quan Hà, cười nói: “Bây giờ chưởng quầy đã là Võ Vương cấp chín.”
Tiết Quan Hà và A Điều cũng không nhịn được mở to mắt.
Bọn họ thật sự chỉ bế quan ba ngày, chứ không phải ba năm phải không?
"A Nhạc đâu? A Nại đâu?”
"Trận pháp sụp đổ, A Nhạc lại đi bố trí trận pháp, A Nại nấu cơm trong phòng bếp.”
"Đúng rồi, nấu cơm!” Tiết Quan Hà vỗ đầu một cái: “Ta đi tìm A Nại.”
A Điều dừng một chút rồi cũng đi theo.
Sau khi bế quan ra mọi thứ thay đổi quá lớn, nàng cũng rất hiếu kì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, phòng bếp truyền đến thiếu niên thao thao bất tuyệt giải thích, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng kinh hô và sợ hãi.
Lục Kiến Vi và Vân Huệ không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vẫn là khói lửa nhân gian như vậy mới có thể khiến người ta cảm nhận được ý nghĩa khi còn sống.
Hôm sau, Lục Kiến Vi dẫn A Điều tiến về y lư để cứu chữa cho những người bị thương.
Bọn người Triệu Thụy, Biện Hành Chu đau một ngày một đêm, khi nhìn thấy các nàng như là nhìn thấy thân nhân.
"Ngươi đã nhớ kỹ thủ pháp hành châm rồi, ngươi cũng hiểu rõ nguyên lý liên quan đến “khiếu” rồi, hiện tại chỉ thiếu thực hành.” Lục Kiến Vi dặn dò nói: “Cởi áo.”
A Điều xốc luôn y phục Triệu Thụy lên.
Triệu Thụy: ...”
Bên giường còn một đống y sư của Thần Y Cốc đang học tập.
"Chờ một chút." Triệu Thụy cố nén thống khổ: "Lục chưởng quày, không phải ngài tự mình ra tay sao?”
Lục Kiến Vi mỉm cười híp mắt nói: "Ta tự mình chỉ điểm.”
“...”
"Triệu thiếu hiệp chớ có cử động, cẩn thận châm đâm không chính xác.” Mặt múi Mạnh Đề An tràn đầy hòa ái hiền lành.
Sau lưng Triệu Thụy mát lạnh, cảm thấy nhóm y sư này không phải đang nhìn bệnh nhân, mà là một món công cụ.
"Lục chưởng quầy, ta thêm tiền, có thể không để cho bọn họ nhìn ta không?"
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày.
"Thêm bao nhiêu?" A Điều hỏi.