Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Khách, ngươi nói xem hắn còn có thể sống được bao lâu?"

Tiểu Khách: "Hệ thống không thể nào phán đoán được, chẳng qua độc tố đã tích tụ trong cơ thể lâu ngày, chờ đến khi đạt đến giá trị tới hạn, cơ thể sẽ đột nhiên sụp đổ. Hắn hiện tại nhìn thì có thể cười nói bình thường, nhưng tất cả đều dựa vào nội lực trong cơ thể. Nếuchuyện lần trước diễn ra thêm vài lần, cho dù có nội lực thâm hậu, hắn cũng không thể tiếp tục áp chế độc tố."

"Thật đáng tiếc."

"Sinh tử có mệnh, phú quý do trời."

"Hắn sở hữu muôn vàn tài phú nhưng lại không có quãng đời còn lại để tiêu xài, chỉ nghĩ đến đó mà ta đã cảm thấy đau lòng."

Nhiều tiền đến như vậy mà.

Tiểu Khách: "…"

"Đây là tàn phương." Ôn Trứ Chi ngừng bút, đẩy trang giấy đến trước mặt Lục Kiến Vi: "Mời xem qua."

Lục Kiến Vi nhận lấy.

Nét mực trên giấy vẫn chưa khô, mùi mực và hương giấy hòa quyện vào nhau, tươi mát tao nhã.

Tổng cộng có hai mươi bốn loại dược liệu và sáu vết bẩn, xét từ độ dài của vết bẩn, hẳn là tên của sáu loại dược liệu, nhưng cũng có thể là tên thuốc có một hoặc hai chữ được viết liền nhau, được xếp song song với tên thuốc có ba chữ và bốn chữ.

Hiện giờ trong bảng đánh giá của hệ thống, kỹ năng y độc của nàng chỉ mới là nhập môn, nàng có thể nhận ra tất cả hai mươi bốn loại dược liệu trong phương thuốc này, nhưng lại không cách nào nhìn ra được nguyên lý phối hợp của chúng.

Mấy loại dược liệu bị thiếu rốt cuộc là gì?

Phương pháp dùng thuốc của Lâm Tòng Nguyệt rất cao thâm, xem ra chỉ có tìm được một nửa y thư và bút ký còn lại của nàng, hiểu thêm về thói quen dùng thuốc mới có thể tra ra được một chút manh mối.

Lục Kiến Vi nhận lấy phương thuốc, nói: "Ôn công tử có từng tìm đại phu xem qua độc của mình chưa?"

Có qua có lại, dù sao cũng phải quan tâm một chút.

Trước kia nàng không hỏi là vì cảm thấy hai bên chỉ có quan hệ làm ăn, hỏi thăm việc riêng tư của người khác có chút mạo phạm.

Hiện tại Ôn Trứ Chi và nàng đã đối xử chân thành với nhau, nàng cũng rất tò mò về chất độc trong thân thể hắn, muốn hỏi liền hỏi.

"Đã xem qua, không thể giải." Ôn Trứ Chi cười nói: "Lục chưởng quầy cảm thấy có hứng thú sao?"

Lục Kiến Vi: "…"

Người này không sợ chết một chút nào sao?

"Xác thật có hơi hứng thú." Lục Kiến Vi thản nhiên nói: "Nếu như ta có thể giải độc cho ngươi, chẳng phải nhận được cả danh và lợi sao?"

"Ngươi nói không sai." Ôn Trứ Chi cười híp mắt nói: "Ta chờ mong Lục chưởng quầy có thể giải độc cho ta."

Lục Kiến Vi nói: "Hiện tại ta còn học nghệ không tinh, không giải được, làm phiền ngươi sống lâu thêm vài năm nữa."

"Ôn mỗ nghiêm túc nghe lời dặn của đại phu."

"Đi thôi." Lục Kiến Vi phất tay: "Đa tạ trà của ngươi."

Nàng đứng dậy mở cửa, ánh mặt trời đột nhiên trút xuống, chiếu rọi trên người nàng, trâm cài tóc trên đầu trong suốt lấp lánh, vạt áo lướt qua ngưỡng cửa tạo nên từng tầng gợn sóng.

"A Nhạc." Giọng nói của nàng truyền đến từ trước viện: "Ngươi thay Ôn công tử làm một cái thư án, phải thích hợp với hắn. ”

"Không thành vấn đề, ta đi làm ngay bây giờ!"

Ôn Trứ Chi cúi đầu cười cười.

"Lục chưởng quầy, ngươi ở trong phòng của Ôn công tử lâu như vậy, đã làm những gì rồi? Nô gia tò mò muốn chết." Lam Linh đứng ở lầu ba nhìn xuống: "Còn đặc biệt làm cho hắn thư án, chậc chậc."

Lục Kiến Vi: "Ngươi cũng muốn sao?"

"Ta cũng không viết chữ đọc sách, dùng thư án làm gì chứ? Nếu như có thể, ngươi không ngại làm cho nô gia một cái trường kỷ chứ, nô gia cũng muốn được nằm trước cửa sổ ngắm sông hóng gió.”

"Có thể chứ, tiền đặt cọc một trăm lượng."

"Ôn Trứ Chi cũng đưa tiền sao?"

"Tiền thuê tháng hai mươi vạn."

Lam Linh: "…"

"Lam cô nương, nếu như ngươi muốn trường kỷ, ta sẽ bảo người mua tới cho ngươi." Trần Huy ló đầu ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK