Kéo ra xa thêm hai mươi dặm ngoài Vọng Nguyệt Thành, các chấm xanh đông đúc, từng tốp người rộn ràng qua lại, cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng. Lục Kiến Vi có chút xúc động. Nàng đã xuyên tới đây mấy tháng nhưng còn chưa một lần bước chân ra khỏi viện môn khách điếm. Trước đây là bởi cấp bậc quá thấp, bên ngoài khách điếm lại hoang vắng cằn cỗi không có gì đáng xem, Lục Kiến Vi chỉ có thể chôn chân trong khách điếm. Hiện tại không thể ra ngoài là bởi vì bên ngoài...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.