Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Kiến Vi gật đầu: "Cho nên?"

"Cho nên ta muốn sáp nhập hai bang phái, đặt ra quy tắc." Yến Thất thản nhiên để lộ mục đích cuối cùng: "Các loại tiền hiếu kính từ trước nay đều được miễn trừ, sáu phần thu nhập vận chuyển giữa hai châu đều nộp cho ta."

Lục Kiến Vi: ???

Mọi người: "…"

Nói tới nó lui vẫn là vì tiền thôi.

Sáu phần có phải quá nhiều rồi không?

Lục Kiến Vi cười hỏi: "Ngươi không sợ những tông môn mà Thanh Long Bang từng hiếu kính tới gây khó dễ cho ngươi sao?"

"Cho nên ta tới đây chính là muốn liên thủ với ngươi." Yến Thất nói: "Ta có thể chia cho ngươi một phần doanh thu trong năm năm sau.”

Một phần?

Lục Kiến Vi nhìn thật sâu vào mắt nàng, trong đó không có tham lam mà là ẩn chứa dã tâm.

Sáp nhập bang phái, loại bỏ hiếu kính, thu sáu phần lợi nhuận.

Rốt cuộc Yến Thất muốn làm cái gì?

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng nhanh chóng bắt được manh mối.

Nếu đúng như những gì nàng suy nghĩ, vậy thì hành vi của Yến Thất có thể hiểu được.

"Lục chưởng quầy, một phần doanh thu của vận chuyển đường thủy không thua gì ba phần hiếu kính của Thanh Long Bang." Yến Thất hỏi: "Ngươi còn đang do dự cái gì?"

Lục Kiến Vi thong thả hỏi: "Ngươi có thể tự chủ trương cho ta một phần sao?”

"Đương nhiên."

"Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi? Nếu như ngươi trực tiếp chạy trốn, ta phải đi đâu để giục nợ?"

"Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy."

"Đây là lần đầu tiên ngươi và ta gặp mặt, chúng ta nói miệng không tính."

Yến Thất bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói nên làm như thế nào?"

"Dựa theo doanh thu năm năm của hai bang, lấy một phần, thanh toán tiền trong một lần, sau đó ta sẽ không quan tâm đến việc này nữa." Lục Kiến Vi không chút khách khí nói.

Thay vì chờ người khác chuyển tiền mỗi năm một lần, không bằng nàng lấy đủ một lần, nếu như nàng có thể xuyên trở về trong vòng năm năm, vậy chẳng phải tiền của những năm sau sẽ bị bỏ không sao?

May rủi lắm.

Yến Thất: "…"

Tôn Kình cũng không nhịn được mở miệng nói: "Lục chưởng quầy, một lần lấy ra doanh thu của cả năm năm, đây không phải là đang làm khó chúng ta sao?"

"Hai bang phái đã kinh doanh nhiều năm, ngay cả một phần trong số tiền kiếm được trong năm năm cũng không lấy ra được?" Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Tôn Kình: "…"

Cũng không phải không lấy ra được, mà là sau khi lấy ra, trong bang chắc chắn sẽ nghèo rớt mồng tơi.

"Được rồi, làm theo những gì Lục chưởng quầy đã nói." Ngược lại Yến Thất vô cùng quả quyết: "Cho chúng ta năm ngày, năm ngày sau Yến mỗ sẽ tới cửa bái phỏng."

"Chớ quên sổ sách." Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Ta không thích bị người khác lừa gạt."

Yến Thất: "…"

Nàng chắp tay, mang theo Tôn Kình và Hồng Hạ cáo từ.

Ba người trở về trên thuyền, Hồng Hạ là "tù binh" nên bị ném sang một bên, Tôn Kình cung kính đứng hầu phía sau Yến Thất.

"Đại nhân, tại sao ngài lại chấp nhận chia cho nàng một phần lợi nhuận?"

Yến Thất cầm đao đứng thẳng, nhìn mặt sông mênh mang phía xa.

"Ai cũng biết Bát Phương khách điếm có Võ Vương cấp chín chống lưng, nếu như ta quá mức cứng rắn, điều đó sẽ khiến người ta nghi ngờ. Chỉ là một phần mà thôi, bao nhiêu năm qua, chín phần doanh thu đều rơi vào trong tay những kẻ sâu mọt đó, so với những người đó, ta thà tự đưa nó cho Lục chưởng quầy."

"Đại nhân anh minh thần võ, nhìn xa hiểu rộng."

"Đừng có nịnh nọt." Yến Thất nhíu mày: "Lúc trước ta phái ngươi gia nhập Trường Kình Bang là để ngươi đi học những lời nịnh hót đường mật này?"

"Thuộc hạ biết tội."

Hồng Hạ: Có phải lão đã nghe được cái gì không nên nghe rồi không? Trường Kình Bang trù tính nhiều năm chỉ vì cố tình thiết lập cục diện này?

Bát Phương khách điếm.

Lục Kiến Vi dò hỏi Trương bá: "Ngươi có biết doanh thu hằng năm của Thanh Long Bang đại khái là bao nhiêu không? Ước lượng thôi cũng được, không cần chính xác."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK