Lục Kiến Vi: "A Nhạc có thiên phú rất tốt, ngươi giúp ta dạy hắn nhiều một chút.” Tài nguyên giáo dục chất lượng cao là ngay trước mắt, không sử dụng thì phí. "Được.” Không hề do dự. "Ta về phòng trước.” Ống tay áo bị níu lại. "Sao vậy?” "Bọn họ thủ hộ khách điếm đều có phần thưởng." Lục Kiến Vi bật cười: "Ngươi muốn phần thưởng gì?” Vừa hỏi xong, nàng đã nhận ra ánh mắt của đối phương lướt qua mặt của nàng, ngừng trên khóe môi. Ý tứ rất rõ ràng. Một cái hôn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.