Hắn vỗ vỗ đầu con ngựa, than thở một tiếng: "Người tuổi trẻ bây giờ ấy à, đều không biết tôn trọng người già.” Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể truyền đến tai hai người phía trước. Lục Kiến Vi và Bùi Tri đều không để ý. "Chạy không nổi rồi, chạy không nổi rồi, con ngựa đáng thương của ta, đi theo tiểu lão nhân ta chịu khổ, đáng tiếc nha, ta không thể để ngươi nghỉ ngơi một lát, nếu không sẽ không theo kịp mất.” Lục Kiến Vi nghe được thì buồn cười,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.