“Tới đây!” Tiết Quan Hà hưng phấn chạy tới, hắn còn chưa kiếm được tiền bao giờ, một trăm văn không nhiều lắm nhưng đây là lần đầu tiên hắn kiếm tiền, có giá trị kỷ niệm. Trương bá thong thả đi tới nâng vai Bình Vu, Tiết Quan Hà bắt lấy hai chân, cả hai người đồng thời khiêng hắn đi vào gian phòng ở sườn đông lầu ba. “Lam cô nương, đưa tiền.” Tiết Quan Hà xòe lòng bàn tay. Lam Linh thấy cảnh tượng quen thuộc trong lòng buồn bực không thôi, đêm qua bị cứa mất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.