Ánh sáng ấm áp của nến chiếu lên gương mặt nàng cực kỳ lóa mắt. Hai tai Ôn Trứ Chi nóng lên, cúi đầu nhìn xe lăn, nào ngờ đột nhiên thị lực mờ dần không nhìn thấy cảnh sắc phía trước, trong đầu còn vì việc hiểu nhầm vừa nãy mà rối loạn, không kịp phản ứng đã đụng trúng mép giường. Lục Kiến Vi duỗi chân cản lại: "Thôi, để ta ra tay giúp ngươi." "Làm phiền rồi." Ôn Trứ Chi mở to đôi mắt mất đi tiêu cự, tự trách nói: "Xin lỗi." "Không sao, bệnh nhân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.