"Chỉ là có hi vọng, ta cũng không có cách nào cam đoan.” Lục Kiến Vi nói một câu dự phòng. Trước khi có kết quả, nàng chưa từng cam đoan với người khác. "Ta hiểu.” Giọng Vân Huệ nghẹn ngào, lấy cớ đi vào phòng bếp, tránh mọi người lau nước mắt. Lục Kiến Vi lại tùy ý hỏi nhóm tiểu nhị về tình hình gần đây của khách điếm, bọn tiểu nhị ngươi một câu, ta một câu, báo cáo chi tiết mọi chuyện với nàng. "Mấy ngày trước có một vị khách nhân tới khách điếm, là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.