"Ta đã một năm chưa gặp hắn rồi." La Liên Hoàn nghe khuyên ngồi xuống, cảm thấy thất vọng: "Cũng không biết hắn muốn luyện tới khi nào." Một tràng tiếng chuông theo gió bay tới. "Lục chưởng quầy, đã lâu không gặp, nô gia nhớ ngươi lắm đấy." Lam Linh liếc mắt nhìn Tề Xuyên đang định đọc tên người tới chúc mừng: "So với trước đây, tiểu nhị trong khách điếm của ngươi nhiều hơn không ít, người nào cũng khôi ngô tuấn tú, làm người ta hoa hết cả mắt." Tề Xuyên: "..." Từ sau khi Lục...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.