Lục chưởng quầy làm việc cũng quá nhanh nhẹn dứt khoát, nói giết liền giết. Vẻ mặt của Bình Vu đau khổ, nhìn chăm chú vào xác chết của Lam Linh, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn mang nàng đi, có thể chứ?” Lục Kiến Vi: “Tùy ngươi.” “Cảm tạ.” Bình Vu bước lên vài bước, không chê Lam Linh dính đầy bùn đất, hai tay bế nàng lên. Y phục màu trắng lây dính vết bẩn, không còn vẻ ngoài tao nhã nữa. Hắn không tham dự trận giết chóc này, mặc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.