Lục Kiến Vi lắc đầu: "Sợ dọa các ngươi sợ thôi."
"Vậy ngươi không thuê nhà sao?" Dịch Bách Kha hỏi.
"Nữ nhi giang hồ, màn trời chiếu đất là chuyện thường."
Lục Kiến Vi đáp lại hắn một câu, xoay người quay sang bọn nhỏ, lại lấy từ trên xe ra một bao ăn vặt lớn, mở ra một chút, lộ ra thức ăn mỹ vị ở bên trong, giương giọng nói: "Lễ gặp mặt lần trước đã tặng rồi, cho nên lần này sẽ không tặng. Nhưng ta có thể bán, ta cũng không cần tiền, chỉ cần các ngươi lấy ra một loại đồ vật từ đầm lầy, là có thể đổi được đồ ăn vặt tương ứng."
"Thứ gì?" Dịch Đại Trụ nói: "Nhánh cây có được không?"
Lục Kiến Vi: "Đương nhiên là được, nhưng mỗi người cần phải lấy ra những món đồ không giống nhau, nếu như trùng với món của người đằng trước, vậy thì sẽ không đổi được đồ ăn."
Trong nháy mắt bọn nhỏ chạy tứ tán.
Người lớn: “…”
“Lục chưởng quầy, ngươi làm gì vậy?” Dịch Bách Kha nói: “Cho dù bọn họ có thể lấy ra thứ trong đầm lầy thì ngươi cũng chưa chắc biết nó là cái gì, cũng không có cách nào phân tích được tin tức về đầm lầy.”
Lục Kiến Vi nói một cách chính trực: “Ta chỉ là đang dạy cho bọn họ đạo lý ‘giao dịch công bằng’.”
Dịch Bách Kha: “…”
Dịch Đại Trụ chạy vào sân, định vào phòng của mình tìm đồ vật nhưng lại bị Dịch Bách Kha ngăn lại.
“Ngươi muốn lấy cái gì?”
“Không có lấy cái gì, chỉ là mấy nhánh cây mà thôi. Cha đừng ngăn cản ta, những nhánh cây này bọn họ đều có, vừa lúc ta ở gần nhất, nếu ngươi lại ngăn cản thì ngay cả một chút ưu thế này ta cũng sẽ không có!”
Dịch Bách Kha: “Nhìn bộ dạng vô dụng này của ngươi, không phải chỉ là thức ăn thôi sao!”
“Không phải ngươi cũng trộm mấy viên đường hay sao? Còn nói là Hổ Tử trộm, thật coi chúng ta không biết sao?!”
Mặt già của Dịch Bách Kha đỏ lên, tay không khỏi buông lỏng, Dịch Đại Trụ lập tức chui vào phòng lấy ra mấy nhánh cây, mỗi nhánh cây đến từ một loại cây khác nhau.
Bạn chơi cùng ở nhà bên cạnh cũng cầm nhánh cây, chỉ cách hắn vài bước.
Thật nguy hiểm!
“Lục tỷ tỷ, mấy thứ này có thể đổi bao nhiêu?”
Bạn chơi cùng cầm nhánh cây giống nhau đứng cách đó vài bước, ánh mắt vô cùng oán trách.
Lục Kiến Vi nhận lấy nhánh cây, lập tức kêu Tiểu Khách giám định.
“Tổng cộng là tám nhánh cây đến từ sáu loại cây khác nhau.” Tiểu Khách chế nhạo nói: “Tên nhóc này đang lừa ngươi.”
Tám nhánh cây thoạt nhìn đúng thật là không giống nhau, nhưng có hai nhánh trùng lặp với sáu nhánh còn lại, có thể là giai đoạn trưởng thành của nhánh cây khác nhau cho nên vẻ ngoài thay đổi, trộn lẫn ở bên trong để làm loại mới.
Lục Kiến Vi lấy ra hai nhánh trả lại: “Đại Trụ, chúng ta phải làm một hài tử thành thật. Xét thấy ngươi lừa gạt ta, vốn là một nhánh cây có thể đổi hai viên đường nhưng hiện tại chỉ có thể đổi một viên.”
Dịch Đại Trụ: “…”
Những hài tử còn lại có đứa ánh mắt lập lòe, có đứa vui sướng khi người gặp họa.
Dịch Bách Kha che mặt, thật là mất mặt.
Sau khi giám định nhánh cây hoàn tất, những hài tử còn lại cầm nhánh cây cùng loại sẽ không được tính, chỉ có thể dựa vào những thứ mới lạ để thắng.
“Lục tỷ tỷ, đây là côn trùng sấy khô.”
“Ừ, cho ngươi hai viên đường.”
“Lục tỷ tỷ, lông của dã thú.”
“Hai viên đường.”
“Lục tỷ tỷ…”
Càng ngày càng nhiều hài tử vắt hết óc lấy ra đồ chơi nhỏ để lại đây trao đổi.
Ngay từ đầu, những người lớn cũng không để ý.
Nhưng thần kỳ chính là, mặc kệ là thứ gì chỉ cần rơi trong tay Lục Kiến Vi thì nàng đều có thể phân biệt được có lặp lại hay không, mặc dù hình dáng khác một trời một vực so với cái trước đó.
Những thứ mà bọn nhỏ lấy ra cũng không quá quan trọng, còn có thể đổi lấy đồ ăn ngon, ngay cả đám người lớn cũng không khỏi bị dụ dỗ.
Nói thật, món ăn mà sư môn của Lục chưởng quầy làm đúng là rất hấp dẫn.