Sau khi sơn trang bị diệt, hai người sống nương tựa lẫn nhau, trong mắt Nhạc Thù, Trương bá là người thân duy nhất, hắn vốn cái gì cũng nên nguyện ý nói cho đối phương, nhưng lúc này lại khó có thể mở miệng. Trương bá quan tâm nói: “A Thù, có chuyện gì cứ việc nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” “Trương bá.” Nhạc Thù rốt cuộc không nhịn được, rũ mắt không dám nhìn Trương bá: “Ta không muốn luyện kiếm, ta có luyện như thế nào cũng không thành.” Trương bá nhẹ nhàng nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.