Tiết Quan Hà nấu ăn xong Lục Kiến Vi liền mời Ngụy Liễu cùng dùng bữa.
Ngụy Liễu uyển chuyển từ chối nói: “Ta và sư huynh muốn đi Vọng Nguyệt Thành làm việc, đi chậm sợ cửa thành đóng cũng chưa về tới.”
Lục Kiến Vi liền để bọn họ rời đi.
Sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang giao mười lượng tiền thuê và một lượng tiền thế chấp xong, lấy xe lừa đi khỏi khách điếm.
Lầu hai phòng ở sườn đông.
Hai người Lữ Tào liếc nhau, Tào Háo Tử từ lầu hai phi thân xuống, lướt qua tường viện hậu viện lặng lẽ theo đuôi đôi sư huynh muội, để lại Lữ Hồ Điệp tiếp tục giám thị Trương bá cùng Nhạc Thù.
Lục Kiến Vi chỉ làm như không biết, thản nhiên ngồi xuống.
Chúng tiểu nhị tùy ý ngồi xuống bàn ăn, ba người Trương bá theo thói quen tự chuẩn bị chén đũa, chỉ duy nhất Yến Phi Tàng nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn với vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu nhị mới tới không xứng ăn cơm sao?
Tiết Quan Hà theo bản năng kính sợ võ sư cấp sáu, lại vốn có lòng muốn đối xử tử tế với người mới, vội nói: “Ta đi lấy thêm chén đũa!”
Lục Kiến Vi gọi hắn lại.
“Để hắn tự đi.”
Đều là tiểu nhị, không ai có nghĩa vụ phục vụ hắn.
Yến Phi Tàng chỉ nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn cũng tự giác đi vào nhà bếp lấy chén đũa, không chút khách khí xới một chén cơm lớn, càn quét đồ ăn khắp bàn.
Chưa tới mười giây đã xử lý xong một chén, lại xới thêm một chén nữa.
Người khác nửa chén còn chưa ăn xong hắn đã vào bụng ba chén, lại đứng dậy đi lấy thêm chén thứ tư.
Lục Kiến Vi: “……”
Đây không phải là tiểu nhị, tên này là thùng cơm a!
Mùi hương đồ ăn bay tới lầu hai, Lữ Hồ Điệp đang đả tọa che bụng, thật sự không nhịn được mò xuống lầu.
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương đói bụng, cho bổn cô nương thêm một đôi chén đũa có được không?”
Nói rồi vứt cho Lục Kiến Vi một cái mị nhãn quyến rũ.
Lục Kiến Vi không dao động.
“Trả tiền.”
“Cô nương nhà gia giáo không thể lúc nào cũng nhắc chuyện tiền bạc, không tốt.” Lữ Hồ Điệp cong ngón tay lên thành lan hoa chỉ, cười trêu ghẹo.
Lục Kiến Vi ghét nhất là người khác đem chuyện giới tính ra nói, không chút khách khí phản bác: “Phấn trên mặt người dày đến mức có thể xây tường, nói chuyện ưỡn ẹo dầu mỡ có thể xào được một nồi đồ ăn to, có thời gian chi bằng đi làm thợ ngói hoặc làm đầu bếp kiếm ít tiền, hoặc là mua gói bồ kết về rửa cho bớt dầu, đỡ phải cả ngày đi dạy đời người khác.”
Lữ Hồ Điệp: “……”
Những người còn lại: “……”
Ngay cả Yến Phi Tàng cũng từ trong chén ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn nàng.
Bọn họ biết Lục chưởng quầy yêu tiền, cũng biết Lục chưởng quầy giỏi ăn nói, nhưng vẫn bị việc nàng phản bác lời người khác làm kinh hãi.
Nói thật, thời điểm Lục chưởng quầy không mắng người đều ôn ôn nhu nhu, nói chuyện cũng không lớn tiếng, bọn họ đều bị vẻ ngoài thanh lệ túc trí của nàng mê hoặc.
Nhưng sau khi nghe mắng người xong lại cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn.
Càng kỳ quái hơn chính là bọn họ nghe chửi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Khuôn mặt trắng toát của Lữ Hồ Điệp đột nhiên biến thành xanh đen, cơ mặt vặn vẹo nhanh chóng trở lại như bình thường, hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.
Hắn có rất nhiều phương pháp có thể làm cho đám người đang ngồi nhận thua, nhưng suy nghĩ tới Yến Phi Tàng là võ sư cấp sáu, lại thêm khách điếm này thần bí khó lường, hơn nữa nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, Lữ Hồ Điệp đành nhẫn nhịn lên lầu đợi Tào Háo Tử trở về.
Trên đường đi tới Vọng Nguyệt Thành, Đào Dương lái xe cũng không quên tận tình khuyên bảo Ngụy Liễu: “Sư muội, chúng ta tới đây làm chính sự, xiêm y và trang sức khi nào mua chẳng được.”
Ngụy Liễu cẩn thận quan sát cây trâm bằng vàng trên tay.
“Ta cũng không làm chậm trễ chính sự, ngươi không hiểu đâu, những xiêm y và trang sức này cho dù là tay nghề hay kiểu dáng đều không giống nơi khác, bỏ lỡ thì có thể không mua được nữa.”
Đào Dương thở dài.
“Sư huynh, chúng ta đã tìm được Nhạc thiếu trang chủ cùng Trương quản gia, trước mắt chỉ cần truyền tin trở về.” Ngụy Liễu đổi đề tài: “Ngươi cũng cảm thấy Bát Phương khách điếm thần bí đúng chứ? Ta đoán ngươi khẳng định sẽ đem chuyện này bẩm báo cho trang chủ.”
Đào Dương: “Việc này và việc ngươi mua đồ có liên quan gì?”