Lục Kiến Vi lặng lẽ cảm thán, nàng đến gần nhận lấy bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng nâng cằm Ngụy Liễu, khom lưng giúp nàng ta kẻ lông mày. Lông mày Nguỵ Liễu vốn không tồi, không có lông mọc lỏm chỏm, Lục Kiến Vi cũng đỡ sức, chỉ cần vẽ vài nét đơn giản là được. Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Ngụy Liễu có thể đếm được lông mi của đối phương. Nàng bất thình lình mở miệng: “Lục chưởng quầy, ngươi đẹp thật.” Lục Kiến Vi là người phàm tục, đương nhiên thích...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.