"Kia là đương nhiên, trên đời không có ngôn ngữ nào mà ta không thông hiểu cả.” Lương Thượng Quân đắc ý nhếch miệng, bắt chéo chân: “Chưa quen cuộc sống nơi đây, thì các ngươi không nên tùy tiện đi ra ngoài, nếu không lạc đường cũng không tìm được người hỏi.” Nhạc Thù ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi.” A Mộc Sa rắc nước thuốc sau đó rời khỏi khách điếm, hắn ở trong trại ngoài thành nên phải chạy về sớm một chút. "Chờ một chút." A Nại gọi hắn lại, nhét cho hắn một gói đường,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.