Mười năm không gặp, cảnh còn người mất. Vân Huệ không tham gia vào quá trình trưởng thành của A Điều, cũng hoàn toàn không biết mười năm qua nàng sống như thế nào, cho dù muốn khôi phục sự thân mật như ngày xưa với nàng, cũng không có cách nào bắt đầu. Tới giờ dùng cơm trưa, Lục Kiến Vi đi xuống lầu. Mọi người đều là người quen, ngồi vây quanh bên một cái bàn, chỉ có một mình Vân Huệ có vẻ không được tự nhiên. "Vân nương tử không cần phải câu nệ." Lục Kiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.