Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến phần dược thuật và độc thuật, nếu muốn thuần thục nắm bắt hàng ngàn hàng vạn loại dược liệu và độc vật thì nhất định phải mua Dược Liệu Bách Khoa Toàn Thư cùng Độc Vật Bách Khoa Toàn Thư, tổng cộng là một ngàn lượng.

Bởi vì Xuân Thu Dược Kinh là thư tịch y học cực kỳ cao thâm, nó chỉ ghi lại phương pháp trị liệu đối ứng bệnh trạng, còn về cách chế dược và độc dược như thế nào thì hoàn toàn bỏ phế.

Người học có xem hiểu hay không, có nhận ra được dược liệu và độc vật hay không nó cũng mặc kệ.

Tương đương với việc Lục Kiến Vi còn chưa biết 1 cộng 1 bằng 2 đã đi mua một quyển toán học cao đẳng.

Đúng là hố to!

Còn chưa kịp làm gì đã mất toi hai ngàn lượng.

Lục Kiến Vi lọt hố xong, lo lắng cho tương lai bản thân bèn vội vàng đi xem danh mục dược liệu, quả nhiên giá cả cao đến mức biến thái.

Quá đáng hơn chính là, hệ thống nói dược liệu bên ngoài phẩm chất không cao bằng hệ thống thương thành, bằng giá tiền chỉ có thể mua được dược liệu phẩm chất thấp. Lục Kiến Vi ở trong lòng âm thầm thở dài.

Cũng may trù nghệ Tiết Quan Hà đã cứu vớt tâm tình buồn bực của nàng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tiết Quan Hà hưng phấn chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi.

“Chưởng quầy, tối hôm qua ta đã luyện ra nội tức.”

Lục Kiến Vi nhìn mặt hắn cũng đã nhìn ra, nàng mỉm cười gật đầu nói: “Không tồi, tiếp tục cố gắng. Chưởng pháp luyện thế nào rồi?”

Tiết Quan Hà uể oải cúi đầu: “Vẫn không được.”

“Có thể thỉnh giáo Trương bá.”

“Nhưng……” Tiết Quan Hà mặt lộ vẻ do dự: “Võ kỹ trân quý như vậy có thể tùy tiện cho người khác xem sao?”

Ban đầu hắn còn cho rằng Trương bá, Chu Nguyệt cùng chưởng quầy là cùng một phe, nhưng ở chung một thời gian mới phát hiện không phải như thế.

Trương bá và Chu Nguyệt là bởi vì không còn chỗ để đi mới không thể không ở lại khách điếm làm tiểu nhị. Chưởng quầy chỉ điểm bọn họ võ kỹ là do tâm địa nhân thiện, làm người hào phóng mà thôi.

Từ trong tiềm thức Tiết Quan Hà cảm thấy bản thân là đồ đệ chưởng quầy, hắn đương nhiên cùng chung chiến tuyến với nàng, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo đảm võ kỹ “bổn môn" không bị người ngoài nhìn trộm.

Lục Kiến Vi không lật tẩy tâm tư hắn, cười nói: “Không sao, chỉ là một quyển chưởng pháp mà thôi, nếu ngươi thật sự không yên tâm thì có thể xin thỉnh giáo thức thứ nhất.”

“Ta hiểu rồi.” Tiết Quan Hà cảm thấy biện pháp này khá ổn, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ học đến thức thứ nhất.

Hắn viết lại thức thứ nhất lên giấy, lại nhét tiền vào tay chạy đi tìm Trương bá.

“Trương tiền bối, vãn bối có thể thỉnh giáo ngài chưởng pháp không?” Tiết Quan Hà hào phóng đưa cho Trương bá một tờ giấy và một túi bạc vụn.

Trương bá không nói gì, làm lơ bạc vụn chỉ nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy kia. Giấy trắng mực đen chỉ có độc một chiêu thức đơn giản, thế nhưng lão nhìn đến thất thần.

Diệu, diệu, quả thực vô cùng tuyệt diệu!

Lão vốn cực kỳ tò mò chưởng pháp của Lục Kiến Vi, nhìn thấy kiến thức đang bày ra trước mặt càng kích động không thôi, nháy mắt hạ quyết tâm chạy đến trước mặt nàng.

“Chưởng quầy, chưởng pháp này vô cùng tinh diệu, lão phu cả đời này còn chưa gặp qua, không biết…”

“Khoan đã.” Lục Kiến Vi cắt ngang lời lão, tầm mắt nhìn về hướng viện môn: “Có người tới.”

Nàng nghe được hệ thống nhắc nhở, người tới tổng cộng có năm người, ba người cấp bốn, một người cấp năm.

Còn có một người cảnh giới cấp sáu!

Một nhóm năm người phân thành ba chỗ. Người đi đầu thân hình cao lớn tráng kiện, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối tung, tay nắm một cây đường đao.

Cách hắn hai mươi bước có hai người sóng vai nhau đi tới, có vẻ không mang vũ khí.

Đằng sau nữa là một nam một nữ tay cầm trường kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK