“Hiền chất hiểu lầm rồi, ta từng thề trước mộ Nhạc huynh rằng nhất định sẽ tìm được ngươi, đồng thời nuôi nấng đối xử với ngươi như con ruột, hiện tại ta chỉ muốn mang ngươi trở về, ngươi vẫn còn chưa đến trước mộ cha ngươi bái tế đúng chứ?”
Nhạc Thù rũ mắt, vành mắt dần dần đỏ lên.
Hắn không chỉ không bái tế mà đến túc trực bên linh cữu đỡ quan cũng chưa làm được.
Tống Nhàn tiếp tục khuyên nhủ: “Mẹ ngươi qua đời sớm, cha ngươi ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi ngươi khôn lớn, Bạch Hạc sơn trang là tâm huyết của cha ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn Bạch Hạc sơn trang biến mất trên đời hay sao?”
“Tống trang chủ, có phải ngươi đã quên hiện tại ta bước ra khỏi khách điếm, chờ đợi ta sẽ là một đám khách nhân giang hồ hay không?” Nhạc Thù hít mũi, xoay người nói: “Ngươi khuyên ta như vậy là muốn ta bị linh cẩu xâu xé chia phần?”
Tống Nhàn: “Hiền chất……”
“A Nhạc!” Tiết Quan Hà đứng trong nội đường hô to: “Ăn sáng thôi!”
Nhạc Thù vội vàng trả lời hắn, cũng không nhìn Tống Nhàn mà đi thẳng vào trong.
Để lại một mình Tống Nhàn lẻ loi trong viện.
Một giọt mưa thật nhỏ rơi xuống trán, cảm giác lạnh lẽo ập đến, Tống Nhàn duỗi tay lau vệt nước còn chưa kịp khô, bất chợt mưa ngày càng nặng hạt, mưa như xối nước ào ào trút xuống.
Tống Nhàn xoay người trốn vào hành lang.
Lục Kiến Vi trong phòng dẫn đầu đám tiểu nhị đang ăn uống no say, mùi đồ ăn thơm phức bay tứ phía, lão che lại cái bụng trống rỗng, trong mắt hiện lên lửa giận.
Đường đường là trang chủ Nhàn Vân sơn trang, lão có bao giờ chịu khinh nhục như thế này đâu?
“Tống trang chủ.” Sài Côn cũng giống Tống Nhàn không được ăn sáng, bụng dạ trống không đi tới chào hỏi, lão phóng mắt ra màn mưa vô tận nói: “Đêm qua có người muốn trộm đồ nhưng không thành công, vừa rồi Tống trang chủ muốn đánh bài tình cảm lừa gạt Nhạc thiếu trang chủ cùng ngươi trở về cũng không thành công. Tiếp theo phải làm thế nào mới được đây?”
Tống Nhàn: “……”
Không biết nói thì câm miệng!
Sài Côn lại cảm thán nói: “Mối quan hệ kiên cố nhất trên đời chính là quan hệ lợi ích, ngươi nói có phải không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Tống Nhàn nghe ra ý khác trong lời Sài Côn: “Hợp tác với khách điếm? Hắc Phong Bảo các ngươi tổn thất còn chưa đủ nhiều sao?”
Mặt mũi và tiền bạc đều mất sạch.
Sài Côn cười mà không đáp, xoay người đi vào.
Bên ngoài trời thì mưa, Lục Kiến Vi cơm nước xong thong thả ngồi sau quầy lật xem y thư.
Lam Linh vẫn mặc một thân váy áo mỏng tang, dáng người thướt tha yên lặng đứng trước mặt Lục Kiến Vi, dáng vẻ tươi cười kiều mị động lòng người.
Cứ như đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui đêm qua.
“Lục chưởng quầy, ngươi hạ dược gì cho Bình Vu nhà ta thế? Tại sao hắn còn chưa tỉnh?”
Lục Kiến Vi đầu cũng không ngẩng lên nói: “Chỉ là mê dược tầm thường thôi, hôn mê ba ngày tự nhiên sẽ tỉnh.”
Võ sư cấp sáu cho dù không ăn không uống ba ngày thì thân thể cũng sẽ không gặp tổn hại.
“Ba ngày?” Lam Linh buồn rầu nói: “Lục chưởng quầy thật tàn nhẫn, làm ta ba ngày không có người hầu hạ, đúng là giày vò người khác mà.”
Lục Kiến Vi trêu chọc: “Nghỉ ngơi một chút thì giọng nói mới tốt lên được.”
Lam Linh: “……”
Nàng dậm chân, lục lạc trên cổ chân phát ra động tĩnh theo từng cử động.
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối không thể khiêng nổi hắn, Lục chưởng quầy sẽ giúp ta một tay chứ?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Khách điếm không có phục vụ khiêng người, đương nhiên có thể chấp nhận thuê người.”
Thuê phải đưa tiền.
Lam Linh hừ nhẹ: “Vậy tìm hai người khiêng hắn vào phòng ta.”
“Trương bá, Quan Hà.” Lục Kiến Vi hô lớn: “Đem Bình Vu công tử khiêng đến lầu ba, Lam cô nương nhận lời một người một trăm văn, tiền này các ngươi tự mình giữ.”