Lục Kiến Vi: "Không muốn di chuyển."
"Ta có mang theo một ít đồ vật thú vị, có thể đưa cho Lục chưởng quầy thưởng thức."
"Không có hứng thú."
"Tiền mà A Nại đã thu hồi, bây giờ có thể đưa cho ngươi."
"Ồ."
Ôn Trứ Chi im lặng mất một lúc, hỏi: "Có phải là ngươi nhớ sư môn không?"
"Không phải." Trong lòng Lục Kiến Vi càng lúc càng bực bội: "Các ngươi ra ngoài hết đi, để ta yên tĩnh một mình…
Giọng của nàng đột ngột vang lên, cả người cứng đờ ngồi trên ghế.
Cả ba người Ôn Trứ Chi đều nhìn nàng, kinh ngạc khi thấy phản ứng của Lục Kiến Vi.
Không ai lên tiếng
Cũng không ai rời đi.
Lục Kiến Vi cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Tiểu Khách…"
"Có chuyện gì sao Vi Vi?"
"Lúc trước ngươi nói thân thể của ta vẫn chưa thích ứng được với môi trường ở Khải Triều, cho nên kỳ sinh lý vẫn không tới, bây giờ cuối cùng nó cũng tới rồi, nhưng trước khi tới ngươi không thể nhắc nhở ta một chút hay sao!"
Tiểu Khách: "… Ngươi đây là đang giận chó đánh mèo."
Nó chỉ là một hệ thống kinh doanh khách điếm mà thôi!
Lục Kiến Vi bực bội: "Ngươi mắng ta!"
Tiểu Khách: "… Uống thêm nước ấm đi."
Chạy lẹ chạy lẹ.
Trương bá phá vỡ sự yên lặng: "Chưởng quầy?"
"Các ngươi ra ngoài trước, ta muốn yên tĩnh ở một mình." Lục Kiến Vi yếu ớt mở miệng: "Lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Ba người không rõ nguyên do nhưng cũng không dám phiền nàng, đành phải yên lặng rời đi, tiện tay khép lại đại môn thính đường.
"Rốt cuộc Lục chưởng quầy bị làm sao vậy?" A Nại đẩy xe lăn về phòng: "Hôm nay nàng rất là kỳ quái."
Ôn Trứ Chi ngồi sát bên cửa sổ, nhíu mày trầm tư một lát, bỗng dưng nhớ tới cái gì, không khỏi vuốt ve ngọc tiêu trong tay.
"Ngươi đi thông báo với Tiết Quan Hà, làm một chút canh bổ huyết."
Lục Kiến Vi thay một bộ váy áo khác, nằm ở trên giường nhàm chán vô cùng.
"Không có di động, không có máy tính, khoai tây chiên hay que cay, không có một cái gì cả, ta khổ quá mà."
"Chờ đến khi ngươi có được một vị bằng hữu cấp năm hoặc từ cấp năm trở lên thì có thể mở khóa thương phẩm đặc biệt." Tiểu Khách an ủi nàng.
Lục Kiến Vi than nhẹ: "Kết giao bằng hữu quá khó khăn."
Yến Phi Tàng là võ giả cấp sáu, hoàn toàn phù hợp với điều kiện nhưng hắn không muốn trở thành bằng hữu của nàng, hắn chỉ coi nàng như một cao thủ cần được kính trọng.
Còn có Trương bá, hiện giờ đã đột phá cấp năm, nhưng lão cũng chỉ coi nàng là chủ nhân.
Kim Phá Tiêu cũng là cấp năm, đại khái chỉ muốn làm ăn buôn bán với nàng.
Không có một ai muốn làm bằng hữu với nàng cả.
"Tiểu Khách, ngươi nói xem có phải ta giả vờ quá mức thành công hay không, đến nỗi đa số bọn họ đều trở nên tôn kính ta?"
"Ngươi là chưởng quầy, bọn họ là tiểu nhị, kính trọng ngươi là chuyện đương nhiên."
"Câu này đúng không sai, nhưng mà ta muốn chơi di động."
"Vi Vi, thứ ta nhắc nhở ngươi trước, ngay cả khi ngươi mở khóa thương phẩm đặc biệt, ngươi cũng không thể mua sắm vô hạn."
"Có ý gì?"
"Thương phẩm đặc biệt vốn là thứ không nên xuất hiện trên thế giới này, số lần ngươi sử dụng sẽ có hạn chế thời gian, hơn nữa ngoại trừ ngươi thì không có ai khác được chú ý đến."
Lục Kiến Vi: "… Đạo cụ xuyên không thì sao?"
"Cái ở trên là chỉ đến vật phẩm tiêu hao không thể dùng một lần, nếu như ngươi muốn ăn khoai tây chiên và que cay, ngươi chỉ cần trốn người khác ăn là được, rác thải sau khi ăn xong hệ thống có thể thu hồi, thu hồi phải tính phí thủ tục."
"…"
Lục Kiến Vi kéo chăn lên trùm qua đầu.
Hệ thống hút máu quả là danh bất hư truyền!
Trong phòng bếp, Tiết Quan Hà nghe những gì A Nại nói xong, kinh ngạc thốt lên: "Là để cho người bệnh kia ăn sao?"
"Người bệnh nào?" A Nại mờ mịt.
"Chính là cái người mà thần trộm mang đến."
"À à, cái đó có phải người bệnh gì? Chỉ bị chút xây xác ngoài da thôi."