Phạm Miên rời khỏi phòng đi vào sảnh đường, nhìn thấy Lục Kiến Vi lười biếng chống cằm sau quầy, cười nói: "Lục chưởng quầy, vừa rồi A Điều cô nương đã tỉnh một lần, bây giờ lại ngủ rồi." “Cực khổ Phạm nương tử.” Lục Kiến Vi mỉm cười khen ngợi: “Mấy ngày nay nếu không phải có ngươi, ta thật sự sẽ bận đến tối mắt tối mũi mất." Phạm Miên vui mừng cười nói: “Ta chỉ làm chút việc vặt, không tính là gì, ngược lại Lục chưởng quầy mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.