"Không có trong danh sách khách nhân giang hồ của Huyền Kính Tư, nhưng muốn trộm thư đồng thời tiêu huỷ nó, ngoài chủ nhân của bức thư thì không còn ai khác."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Thư do chính tay Tiêu Dao Tông tông chủ viết, đúng là làm ta mở mang tầm mắt. Đợi người trộm thư tới khách điếm, chuyện này cũng nên đến hồi kết rồi."
"Lục chưởng quầy, còn có một chuyện."
"Ngươi nói."
Tề Yến: "Tài vật của Thiên Lí Lâu tất cả đều đã được xếp lên xe chở tới khách điếm, chỉ là dưới trướng của bọn họ còn có không ít điền trang và cửa hàng, chưa kịp kiểm kê."
"Không sao, việc này không vội."
"Ngày ấy lúc ta bắt kẻ trộm thư suýt nữa để hắn chạy thoát." Tề Yến lại nói, "Trước cuộc thi đấu, ta thu được mật lệnh của Chỉ huy sứ, mật lệnh nhắc nhở thuộc hạ bí mật chú ý thư sử đi cùng, thuộc hạ đã chú ý hắn nhiều hơn."
Bùi Tri nhìn Lục Kiến Vi: "Nàng từng nhắc tới "Mai Tư Hiền" với ta, lúc ấy thân phận của ta chưa thể tiết lộ, thế nên đã truyền mật lệnh."
"Ừm." Lục Kiến Vi cười gật đầu, "Tề phó Chỉ huy sứ có phát hiện gì?"
Tề Yến: "Kẻ trộm thư cấp bảy trung kỳ, tu vi cao hơn ta, vốn có thể nhảy qua tường viện chạy trốn, không ngờ lại trượt chân, đánh mất cơ hội tốt nhất. Sai lầm cấp thấp như thế, không nên xảy ra trên người một võ vương."
"Ngươi nghi ngờ có người âm thầm ra tay?"
"Đúng vậy, nhưng ta không có chứng cứ chứng minh."
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc, nói: "Việc này coi như ngoài ý muốn, không cần nói với người ngoài."
Tên Mai Tư Hiền này quá mức thần bí, trước khi biết ý đồ và mục đích của hắn, nàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tạm thời coi như không biết.
Tề Yến đương nhiên đồng ý.
Đội ngũ vận chuyển bảo vật của Huyền Kính Tư mấy ngày nữa mới có thể đến nơi, Lục Kiến Vi chờ được, nhưng những người còn lại lại không chờ nổi nữa.
Mấy trưởng lão của môn phái không muốn tự mình ra mặt, bèn đẩy tên Mạnh Đề An chân chó ra làm người truyền đạt ngôn ngữ.
Mạnh Đề An nghe vậy, bàn tay to vung lên: "Ta mặc kệ cái gì mà thi đấu với không thi đấu, mặc kệ tỉ thí vào lúc nào, ta thân là y sư của khách điếm, chỉ cần trị bệnh cứu người. Các ngươi muốn hỏi thì tự đi mà hỏi."
"Mạnh Y Thánh, chẳng lẽ ngươi không muốn thi đấu xong để về Thần Y Cốc sao?" Hắc Chiến thô lỗ hỏi.
Mạnh Đề An lắc đầu: "Ta còn chưa học được châm pháp, ngươi hỏi những y sư sau lưng ta xem có ai muốn về cốc sớm không?"
Những y sư phía sau đều lắc đầu.
Có người ngay cả Nhân Tâm Châu còn chưa thu thập đủ, còn đang vò đầu bứt tóc kia kìa, hơi đâu quan tâm những chuyện này?
La Vạn Thuần khuyên nhủ: "Tỷ thí xong sớm một chút, nói không chừng các ngươi có thể nhìn thấy Cố Bạch Đầu sớm hơn."
"Nhìn thấy thì thế nào?" Mạnh Đề An không hứng thú lắm, "Cũng đâu phải của ta."
La Vạn Thuần: "..."
Có y sư hỏi: "Các ngươi muốn về vội như vậy làm gì?"
"Thời gian một tháng sắp tới, nếu chúng ta không đi, thì phải tiếp tục nộp phí." Hắc Chiến nhíu chặt mày rậm, "Tiểu viện phải thuê từ một tháng trở lên, đùng một cái là năm trăm lượng, tiền của Hắc Phong Bảo chúng ta đâu phải do gió thổi tới."
Mạnh Đề An: "..."
May là Thần Y Cốc bọn họ có tiền.
"Mạnh Y Thánh, ngươi thân với Lục chưởng quầy nhất, làm phiền Mạnh huynh đến hỏi một chút." La Vạn Thuần chắp tay.
Lời này Mạnh Đề An thích nghe, đúng lúc hắn cũng có việc muốn hỏi Lục chưởng quầy, bèn giả vờ khó xử đáp ứng.
Sau khi đuổi được đám người kia đi, hắn gỡ túi gấm trên eo xuống, đổ Nhân Tâm Châu ở bên trong ra đếm lại lần nữa.
Hai mươi ba viên, hoàn mỹ.
Phía trước Trang Văn Khanh làm loạn, không ít người trên lôi tràng đều bị thương, hắn thân là trưởng lão dẫn đầu của Thần Y Cốc, người bệnh được phân tới là nhiều nhất, tổng cộng tích cóp được hai mươi ba viên.