"Có lẽ là biết.” Ôn Trứ Chi ngưng mày nhắm mắt, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, rốt cục từ trong trí nhớ tìm được nguồn gốc của khối ngọc, ngước mắt hỏi Tề Xuyên: “Ngươi họ Tề, là nhân sĩ Chương Châu phải không?” "Đúng thế, có chuyện gì sao?” Tề Xuyên khó hiểu. "Từ đời tổ tông vẫn luôn ở Chương Châu?” "Hình như là không, ta nghe cha nói là đến đời tằng tổ phụ mới chuyển đến Chương Châu.” Ôn Trứ Chi trả ngọc lại cho hắn: “Cất kỹ khối ngọc này, chớ có tùy ý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.