Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Kiến Vi khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Ngoài cửa, tiểu nhị của Kim Đao thương hành đang nâng tới hai cái cáng, xốc mành xe ngựa lên thấy bên trong có hai người nằm, lập tức nâng cáng lên xe.

Người được bọn họ nâng lên trước chính là La Thắng.

Sắc mặt La Thắng tái mét, nhưng da vẫn còn ấm, ngực khẽ phập phồng, trên người còn đang mặc y phục dính máu, rõ ràng là đang bị thương.

Còn một người khác…

“Người chết!” Tiểu nhị hoảng hốt la lên một tiếng: “Đây là người chết!”

Một tiểu nhị khác kinh hãi: “Sao lại là người chết được? Người chết có khiêng vào nhà được không?”

“Mau đi hỏi Triệu quản sự đi.”

Triệu Giang đang chiêu đãi khách quý, từ khóe mắt nhìn thấy tiểu nhị ở bên ngoài dáo da dáo dác, hắn nhíu mày, chắp tay với đám người Lục Kiến Vi: “Tiểu nhị có việc tìm ta, xin lỗi không thể tiếp đãi, ta đi lát rồi về ngay.”

“Chắc là vì xác chết kia.” Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói: “Bên trong xe ngựa của ta có một cái xác, nếu không tiện vào nhà thì cứ để ngoài chuồng ngựa đi.”

Triệu Giang: ???

“Lục chưởng quầy có thể giải thích thắc mắc cho tiểu nhân được không?”

Lục Kiến Vi nhìn về phía Tiết Quan Hà.

Tiết Quan Hà hiểu ý, lập tức kể lại cho Triệu Giang nghe vụ thảm án Chu gia ở Đông Lưu Thành, trong ánh mắt khiếp sợ của Triệu Giang, cuối cùng hắn tổng kết: “Chưởng quầy muốn nghiên cứu cổ trùng trong cơ thể sát thủ, cho nên đã mang xác lên xe.”

“Không ngờ Đông Lưu Thành lại xảy ra chuyện lớn như vậy!” Vẻ mặt Triệu Giang căng thẳng, nói: “Lục chưởng quầy muốn điều tra chân tướng, một cái xác thì có vấn đề gì chứ?”

Hắn bước ra sảnh chính dặn dò tiểu nhị: “Đi chuẩn bị một tiểu viện hẻo lánh, đặt xác ở chỗ đó rồi trông coi cẩn thận.”

Tiểu nhị tuân lệnh, sau đó lui xuống.

Hai cái cáng đi ngang qua đình viện, quả thực là vô cùng bắt mắt.

A Nại nấu dược thiện xong đi ra từ trong phòng bếp, thấy cảnh tượng quái dị này thì không khỏi hiếu kỳ, hắn bước đến ngăn tiểu nhị lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Tiểu nhị trả lời theo sự thật: “Trong phủ có khách tới, một người bị thương, một người chết.”

“Ngươi nói rõ chút, khách nào? Sao lại bị thương, rồi người chết gì?”

Tiểu nhị mê man trả lời: “Ta chỉ biết khách tới là Lục chưởng quầy, hai người này đều là nàng mang đến, ta chỉ làm việc theo lệnh.”

“Lục chưởng quầy?” A Nại nhướng mày: “Lục chưởng quầy nào?”

“Là người ở Phong Châu, Vọng Nguyệt Thành.” Tiểu nhị đáp xong vội nói: “Chúng ta còn có việc, đi trước đây.”

A Nại ngây người tại chỗ một lúc, bưng dược thiện đi thẳng về tiểu viện.

“Công tử, công tử!”

Ôn Trứ Chi đọc sách dưới ánh nến, buồn cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

A Nại múc dược thiện đưa cho hắn.

“Ngài ăn trước đi, ăn xong ta sẽ nói.”

Ôn Trứ Chi nhận lấy, thong thả ung dung ăn một lúc mới nói: “Có phải ngươi muốn nói có khách quý tới phủ, khách quý còn là Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm hay không?”

“Sao công tử lại biết?” Sau khi A Nại hỏi xong mới phản ứng lại, thở dài nói: “Thực lực của ta vẫn còn quá thấp, không nghe được chuyện ở tiền viện.”

“Cấp bốn cũng không thấp.” Ôn Trứ Chi trấn an hắn một câu, sau đó nói tiếp: “Chu gia ở Đông Lưu Thành gặp chuyện, việc này tạm thời gác lại.”

A Nại vừa kinh ngạc lại thất vọng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không đi thật sao? Không phải đã nói muốn tìm Bạch Ngọc Linh Chi Đan làm quà thọ lễ cho họ Chu sao?”

Ôn Trứ Chi đặt chén xuống: “Nhìn Lục chưởng quầy là biết ngay.”

Chính sảnh tiền viện, đồ ăn phong phú mỹ vị được lần lượt bưng lên bàn, dưới sự chiêu đãi của Triệu Giang, trong bữa tiệc tràn đầy vui sướng, mọi người được ăn uống no say, mệt mỏi do đi đường tiêu mất phân nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK